- Tro Choi Tinh Yeu Chap 6

Tùy Chỉnh

Đúng như những gì tôi đoán. Mọi thứ trong cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn với 5 cô gái này. Là 5 là vì nó bao gồm luôn Quỳnh Vy, cô bạn hàng xóm. Tuy Vy không trực tiếp dọn đồ sang nhà tôi ở, nhưng với tính ham vui, lại chỉ cách nhau một bức tường, thế là từ sáng sớm đến....sáng sớm hôm sau, cô nàng vẫn cứ "đóng đô" nhà tôi. Tôi có cảm giác nhà tôi bây giờ đã trở thành "trại tị nạn của ... những cô hoa hậu" ... Khỏi phải nói thì các bạn cũng biết Uyên và Trúc "tấn công" tôi như thế nào rồi. Nhưng Ngân Giang vẫn luôn như vậy. Đã mấy ngày trôi qua, nhưng cô nàng vẫn không hề nói chuyện với bất cứ ai, chỉ quanh quẩn bên chiếc đàn. Nhưng tôi thật sự rất vui khi thấy Giang thích chiếc đàn đó. Mua chiếc đàn chính là quyết định sáng suốt nhất của tôi. Hàng ngày, tôi đưa xe mình cho Uyên đi, vì Uyên học trường khác, còn 5 người chúng tôi thì đi chung xe hơi của nhà tôi. Và hầu như ngày nào tôi cũng bị "tra tấn" bởi những màn "sexy" của mấy cô gái kia, luôn cả Venus, dĩ nhiên, trừ Ngân Giang. Hầu như ngày nào nhà tôi cũng có tiếng "thét" và tác giả luôn là...tôi. Cứ như vậy, chắc tôi sẽ chết sớm vì viêm phổi mất thôi. Nhưng chúng tôi thân thiết và hiểu nhau hơn vì tối nào cũng tụm 5, tụm 7, không ăn hàng thì cũng chơi game, thậm chí cãi nhau chí chóe, nhưng ngay sau đó lại huề. Chỉ có Ngân Giang là tôi chưa được nói chuyện với cô lần nào. Nhưng ông trời luôn thương xót cho những người có lòng...

...........Hôm nay, trời không đẹp, những đám mây như đang giăng kín bầu trời.......

Chúng tôi vừa đến trường thì trời mưa. Bỗng Venus nói:

-Trời mưa như thế này nếu có một ly sữa nóng thì thật tuyệt vời.

-Ngân thích uống sữa phải không. Vậy để Ngọc đi mua cho. Chuyện đó dễ thôi mà.

-Nhưng bên ngoài trời mưa lớn rồi mà, Ngọc cũng đâu có dù.

-Đâu sao, mượn của ai đó cũng được mà. Chỉ cần Ngân thích, Ngọc nhất định sẽ làm. Nhưng chỉ là những chuyện có lý thôi nha.

Venus im lặng nhìn tôi... Tôi quay ra ngoài thì thấy Thảo bước vào, hay quá cô ấy có dù.

-Thảo, cho Ngọc mượn dù nha?

-Ok.

Thảo đưa chiếc dù cho tôi. Nhưng thật tình tôi khá mắt cỡ khi che chiếc dù đó. Chiếc dù màu vàng chói chang, nhỏ xíu, có vẽ hai con mắt và thậm chí là có hai cái...lỗ tai... Tôi đi một đoạn khá xa mới có tiệm bán sữa. Lúc quay về, đi ngang một căn nhà nhỏ có mái hiên nhô ra. Một cô gái ngồi lặng lẽ nhìn mưa rơi, ánh mắt buồn vời vợi. Ngân Giang... cô ấy ra đây lúc nào, bằng cách nào và làm gì... Tôi ngạc nhiên.

-Ngân Giang, ngồi đây sẽ bị trễ học đó. Trời mưa lạnh thế này, ngồi đây sẽ bị ướt và bị cảm đó. Ngọc đưa Giang về trường nha? - Tôi nói và tiến lại gần che dù cho Giang.

Giang đứng dậy, im lặng không nói gì, nhưng bước theo tôi. Chiếc dù quá nhỏ cho hai người. Chắc chắn cả hai đều sẽ bị ướt. Tôi nghiêng chiếc dù về phía Ngân Giang. Cô vẫn không quan tâm, không hay biết gì. Và dĩ nhiên, phần áo phía bên trái của tôi ướt nhẹp. Về tới trường, tôi cất chiếc dù đi. Lúc đó Giang mới phát hiện ra một nữa người tôi bị ướt hoàn toàn. Đây là câu nói đầu tiên Giang nói với tôi sau 2 tuần gặp mặt:

-Sao áo Ngọc ướt hết vậy?

-Ah..cái dù hơi nhỏ nên...

-Sao Ngọc không che cho mình mà lại che cho Giang, dù đó của Ngọc mà?

-Như vậy Giang sẽ bị ướt.

-Điều đó đâu quan trọng.

-Nhưng với Ngọc, nó rất quan trọng. Ngọc không muốn Giang bị ướt. Nếu phải có người bị ướt thì đó sẽ là Ngọc, không phải Giang. Ngọc không muốn Giang bị bệnh...

Giang nhìn Ngọc, đôi mắt buồn nhưng thật đẹp. Giang vẫn im lặng không nói thêm điều gì. Cô lặng lẽ bỏ đi.

-Trời, sao Ngọc ướt hết vậy? - Giọng Venus.

-Ah, không sao. Sữa nè, còn nóng đó.

-Xin lỗi nha, tại Ngân đòi uống sữa nên Ngọc mới ướt như vậy.

-Không sao đâu đừng lo. Tôi cười.

Trời vẫn mưa không ngớt, hình như càng lúc càng dữ dội hơn. Hết giờ, tài xế đến trường đưa dù cho chúng tôi. Là những chiếc dù lớn, hai người che chung một cái. Tôi bước đến che cho Giang, nhưng cô đi nhanh hơn như cố tình không muốn tôi che dù cho cô. Nắm tay Giang lại. Tôi nói:

-Nếu Giang thật sự không thích Ngọc che dù cho Giang, thì ít nhất cũng phải để bác Nguyên che cho Giang chứ.

Tôi ra hiệu cho Bác Nguyên che dù cho Giang. Mọi người đều nhìn thấy. Nhưng có một người không vui. - Venus....

Về đến nhà, tôi quay sang dặn Venus.

-Trời hôm nay lạnh, Ngân đừng tắm lâu quá, dễ nhiễm nước bệnh lắm đó.

Tối nay, tôi không ngủ được, nên bước xuống lầu định tìm gì đó ăn. Nhìn ra phòng khách, tôi thấy hình như có ai đó đang tựa đầu lên chiếc đàn dương cầm. Tôi tiến lại gần, Ngân Giang... Nhưng cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Chắc có lẽ sau khi chơi đàn, Giang đã ngủ quên. Làm sao đây, tôi không nỡ đánh thức cô dậy, nhưng cũng không nỡ để cô ngủ gục trên chiếc đàn này được. Nhất định sẽ bị lạnh, hai tay sẽ tê. Tôi chạy lên phòng và lấy chiếc mền xuống. Tôi đắp thật khẽ lên người cô. Tôi ngồi xuống bên cạnh và nhẹ nhàng đỡ đầu của Ngân Giang lên rồi dựa nó vào vai tôi. Sợ cô sẽ té, tôi nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy eo cô. Vòng eo nhỏ và thon thả, mềm mại của cô làm tay tôi như run lên. Tôi lặng lẽ nhìn cô. Lúc ngủ, Ngân Giang càng đẹp hơn. Khuôn mặt ngây thơ, hiền lành cùng đôi môi nhỏ xinh làm tim tôi đập mạnh, người tôi nóng lên và cảm thấy như có dòng điện chạy khắp người. Bất chợp, tôi đưa tay nâng nhẹ chiếc cằm thon nhỏ của Giang lên, tôi cuối xuống.... Nhưng trước khi môi tôi chạm vào môi Giang, bên ngoài một ánh chớp sáng lóe lên bên cửa sổ... tôi giật mình, bừng tỉnh. Tôi quay nhanh mặt qua chỗ khác. Tôi đang làm thế này... Sao tôi lại có thể làm như thế chứ.... Sao lại có cảm giác như vậy.... với Ngân Giang chứ.... Ngân Giang cũng là...con gái...giống như tôi mà..... Tôi.... Ôi !..... Mình điên mất thôi.... Nhưng khi mọi thứ trong đầu óc tôi còn đang quay cuồng, tôi đâu biết rằng Ngân Giang đã tỉnh từ khi nào. Trong bóng tối, Giang mở mắt nhìn ra cửa sổ. Đôi mắt buồn vời vợi....

-Sao lại ngủ ở đây? - Tiếng Venus làm tôi giật mình tỉnh dậy.

Chiếc mền đã được đắp sang người tôi từ khi nào. Không thấy Ngân Giang. Cô ấy đã đi từ lúc nào tôi không hề hay biết. Sao tôi lại ngủ quên nhỉ... Chiếc mền này chắc là của Giang đắp cho tôi. Tôi thở dài...

-Hôm nay trời nắng đẹp quá, tụi mình đi đâu chơi đi. Chủ Nhật mà ở nhà chán lắm. - Trúc than vãn.

-Được đó. Mọi người đều vui vẻ tán thành.

-Nhưng đi đâu mới được chứ. - Vy hỏi.

-Xuống vườn nhà Uyên chơi không. Nhà ngoại của Uyên ở ngọa ô của Nha Trang đó. Lái xe khoảng 45 phút. Ở đó có vườn, có ruộng, ao cá nữa. Có mấy cái cầu đẹp lắm. Dân dã thôi, nhưng rất vui, tụi mình xuống đó chơi một bữa đi. Thành phố này, chỗ lớn, chỗ nhỏ gì mà chưa đi chứ. Chán hết rồi.

Yaaaaaaaaaaaaaaaa. Ý kiến tuyệt vời. Mọi người hưởng ứng ngay tức khắc.

-Nhưng phải lái xe, xe hơi không vào được đâu nha. Uyên nhắc nhở.

-Ok, chuyện nhỏ, càng vui chứ sao. Trúc hưởng ứng.

-Có cần đi mua cần câu để câu cá không -Venus hỏi.

-Không cần. Quê Uyên người ta bắt bằng tay, vợt, hay mấy cái cần câu đơn giản thôi.

-Đợi gì nữa, chuẩn bị lên đường nào. -Vy giục.

Tôi quay sang nhìn Ngân Giang:

-Giang... đi chung luôn nha?

Giang không nói, cô im lặng bước lên lầu.

-Kệ nó đi. Nó không đi thì thôi. Để nó ở nhà tha hồ đàn đi. -Venus nói.

Tôi im lặng. Không có Giang... cuộc đi chơi này dường như chẳng có ý nghĩa gì với tôi hết....

Mọi người đã chuẫn bị xong, chuẩn bị dắt xe ra thì Giang bước lại gần tôi, trên tay Giang là ba lô để những vật cần thiết như tụi tôi. Khỏi nói bạn cũng biết tôi vui đến thế nào rồi.

-Giang đi chung với mọi người phải không?

-Chịu đi rồi sao, vậy đi chung với Vy đi. Tao đi chung với Ngọc.

Giang không nói gì, lặng lẽ ngồi lên xe Vy. Uyên chở Trúc dẫn đường. Không khí ở ngoại ô thật tuyệt, thật trong lành. Cuối cùng cũng đã tới. Cảnh vật nơi đây thật đẹp và yên tĩnh. Chào hỏi bà của Uyên xong, tui tôi bắt đầu bằng việc lội xuống ao bắt cá. Cả đám lay hoay mãi mà chỉ bát được một con cá nhỏ. Bắt được rồi lại thả đi. Cả đám lê lết ở mấy hàng quán ăn lề đường.

-Ê, đi tắm sông không. Nhưng sâu lắm ah nha. Dám tắm không? -Uyên hỏi cả nhóm.

-Bệnh gì cử. Cả nhóm la lên.

Muốn đến bờ sông phải lội qua một cái ruộng và một cái đầm. Đến chỗ nguy hiểm và khó đi. Tôi nói

-Để Ngọc xuống trước cho.

Tôi nhảy xuống và đỡ từng người một qua. Đến lượt Ngân Giang. Tôi nhẹ nhàng nói

-Ngọc đỡ Giang. Đừng sợ, đưa tay cho Ngọc đi.

Giang đưa tay cho tôi nắm. Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Giang làm tôi xao động. Dù đã dìu được Giang qua tới nơi, nhưng tôi vẫn không muốn buông bàn tay mềm mại của Giang ra.

-Có sao không. Có sợ lắm không?

Giang lắc đầu. Cô rút tay mình lại từ tay tôi và bỏ đi. Sông sâu thật. Nơi chúng tôi đang đứng là trên một cái đường rầy xe lửa bắt ngang dòng sông. Nếu tính từ đây xuống mặt nước của sông chắc khoảng từ lầu 4, lầu 5 xuống mặt đất.

-Dám nhảy từ trên đây xuống không? - Uyên hỏi.

-Bệnh gì cử. Ai cũng nói chắc như đinh đóng cột.

-Sông sâu lắm nha. Phải bơi giỏi, không là chết đó. -Uyên dặn.

-Yên tâm, toàn con nhà nòi không thôi hà.

Mọi người thi nhau nhảy xuống. Ùmmmmmmmmm. Tiếng nước chao đảo. Chỉ có hai người không nhảy. Đó là Ngân Giang và..tôi. Đơn giản là vì...tôi không biết bơi. Mọi người đã nhảy xuống bơi hết. Bỗng nhiên Giang tiến gần vạch nhảy. Tôi bước theo sau. Giang quay lại nhìn tôi.

-Ngọc biết bơi không?

-Không.... Ngọc không biết bơi.

Tôi vừa dứt câu thì Giang thả rơi thân mình xuống dưới.

-Giang........ Không một phút chần chờ hay suy nghĩ, tôi nhảy xuống dưới theo Giang. Ùm... Ùm.... Làn nước lạnh buốt, dòng sông tối om. Thay vì cố gắng đạp nước hay vùng vẫy để nổi lên thì tôi lại cố gắng mở to mắt ra tìm kiếm Giang. Nước lạnh hơn. Mắt tôi rát dần. Mọi thứ tối đen như mực................