- Trong Sinh Chi Tai Nhap Hao Mon Edit Chuong 24

Tùy Chỉnh

Có lẽ là một tháng này làm cho Trang Trạch Ân bận rộn đến mơ hồ, hắn mờ mịt cả nửa ngày, mới nói với Hàn Cảnh Sâm: "Chú Hàn, chú đang đùa con sao? Một tổng tài bá đạo như chú còn cần người đến bao dưỡng sao? Không phải thông thường đều là tổng tài bá đạo bao dưỡng người khác sao?"

Bên đầu dây kia của điện thoại truyền tới tiếng thở dài bất đắc dĩ của Hàn Cảnh Sâm, nói: "Con đừng quên, tài sản và việc kinh doanh của Chân gia đều không phải là của chú. Suy cho cùng chú họ Hàn, cũng không phải họ Chân. Chú chỉ là con nuôi của Chân gia, thành công được gia chủ nuôi dưỡng để sau này làm con rể. Bây giờ gia chủ đều không nhìn đến chú, chú cũng chỉ là một nha hoàn được sai sử cầm lấy chìa khoá. Đợi chàng đến 30 tuổi, đợi đến cuối cùng vẫn là một người cô đơn lẻ loi, con nói có đáng thương hay không."

Trang Trạch Ân:...

Hắn cảm thấy ấn tượng và đánh giá của mình lúc trước đối với Hàn Cảnh Sâm cũng không chính xác lắm, chú Hàn xác định không phải là một tiểu công chúa thích ôm ôm thích làm nũng chứ? Hắn im lặng vài giây, lại nói: "Chú Hàn, chú nghiêm túc sao?"

Hàn Cảnh Sâm cười một cái, nói: "Đương nhiên là nghiêm túc rồi, Chân gia đối với chú quá không công bằng rồi. Từ nhỏ đem chú ôm về, nói chú chờ đợi, đợi đến khi gia chủ của Chân gia trưởng thành rồi liền có thể cùng chú kết hôn. Kết quả chú đợi đến hơn 30 tuổi, gia chủ trước ghét bỏ chú, gia chủ này không để ý tới chú. Aizz, nếu như sớm biết như vậy, chú thà rằng không đến Chân gia. Nhưng mà Chân gia cũng thật sự là bá đạo, lúc đó chú còn nhỏ như vậy, cũng không thông qua sự đồng ý của chú liền trực tiếp đem chú về. Nhiều năm như vậy còn truyền bá tư tưởng tẩy não cho chú, kết quả tất cả đều là bọt biển, người Chân gia các con đều là như vậy sao? Lừa đảo."

Trang Trạch Ân: ...

Xong rồi, tiểu công chúa đã mở ra hình thức oán phụ, hắn thật sự có chút không chống đỡ nổi.

Đang lúc Trang Trạch Ân không biết nên nói như thế nào cho phải, Hàn Cảnh Sâm ở đầu dây bên kia lại mỉm cười, nói: "Chú đang đùa con thôi, đừng áp lực. Cho dù chuyện chú nói đều là sự thật, con cũng không cần phải có cảm giác tội lỗi. Chú hôm nay gọi điện thoại cho con là muốn chúc mừng con, nghe nói con hẻm mỹ thực của con được lên tuần san Cuộc Sống Thành Phố H, một phen tuyên truyền miễn phí cho con. Như thế nào? Bây giờ có phải lưu lượng khách bùng nổ rồi hay không? Người của Chân gia quả nhiên đều có đầu óc kinh doanh, từng giây từng phút liền có thể kiếm được tiền tỷ."

Trang Trạch Ân cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: "Chú Hàn, chú nói quá rồi."

Hàn Cảnh Sâm nói: "Không có, chuyện chú nói là sự thật. Không phải con, mà là Chân Ly." Chân Ly trời sinh đầu óc thông minh, là một thương nhân đỉnh cấp, lúc đó y là người thúc đẩy sự rung chuyển của một phần thị trường chứng khoáng. Dùng lời của y đến nói chính là thiếu niên vô tri chỉ là muốn chơi thử một chút mà thôi. Không nghĩ tới lại làm cho nhiều người thua lỗ thậm chí mất cả gia sản, y vẫn luôn rất áy náy. May mà sự rung chuyển này không lớn lắm, cũng không nghe nói có ai bởi vì chứng khoáng thua lỗ mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y buồn mấy ngày cũng không giải quyết được gì.

Một lần nữa nghe đến tên của mẹ, tâm tình của Trang Trạch Ân vô cùng phức tạp. Trong một tháng này, hắn cố ý làm cho chính mình bận rộn để không phải suy nghĩ nhiều, nhưng có một số vấn đề hắn nên đối mặt hoặc là phải đối mặt.

Trang Trạch Ân nói: "Chú có thời gian không? Chúng ta gặp nhau đi!"

Hàn Cảnh Sâm không ngờ tới Trang Trạch Ân sẽ hẹn mình, thế là bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, nói: "Được, trưa nay ăn ở đâu? Chú nghe nói con mới mở một nhà hàng tình nhân, lẽ nào không muốn dẫn con rể nuôi từ bé của con đi thưởng thức một chút sao? Nhìn trên phần chú đã đợi con 30 năm rồi."

Trang Trạch Ân: ...

Chú Hàn trên con đường thiết lập tính cách băng sơn càng đi càng xa rồi.

Cuối cùng Hàn Cảnh Sâm cũng không thể được như nguyện làm cho Trang Trạch Ân mời y đi ăn lẩu tình nhân, Trang Trạch Ân dẫn y đi ăn quán tôm hùm cay ở đối diện. Lầu hai cũng đã trang hoàng xong rồi, chỉ là còn chưa mở cửa đón khách. Hàn Cảnh Sâm và Trang Trạch Ân ngồi trong một gian phòng nhỏ, Trịnh Kim Long bưng tới mộ đĩa tôm hùm cay lớn.

Trang Trạch Ân hỏi: "Chú Hàn có thể ăn cay không?"

Hàn Cảnh Sâm đáp: "Tạm được, thoạt nhìn mùi vị rất ngon?"

Trang Trạch Ân lấy bao tay sử dụng một lần đưa cho Hàn Cảnh Sâm: " Chú nếm thử đi ạ."

Hàn Cảnh Sâm bắt đầu lột tôm, lột xong liền thử một miếng, lập tức bị cái mỹ vị có một không hai này chinh phục, thế là toàn tâm toàn ý ăn tôm, thẳng cho đến khi đem khay đựng rác bên cạnh đựng đầy vỏ tôm mới hít sâu một hơi, vẫn chưa thoả mãn nói: "Còn không?"

Đối với sức chiến đấu của Hàn Cảnh Sâm, Trang Trạch Ân là trợn mắt há hốc mồm. Hắn nhấn chuông, Trịnh Kim Long lại bưng một đĩa tôm hùm lớn lên. Hàn Cảnh Sâm cuối cùng mới mở miệng nói chuyện: "Chú bây giờ đã biết lưu lượng khách của con hẻm mỹ thực này sao lại lớn như vậy rồi, mùi vị thật sự rất ngon. Đây là món tôm hùm ngon nhất mà chú từng ăn, con là đem nguyên liệu nấu ăn từ trong núi ra sao? Hay là... Trên tay con có vũ khí bí mật gì?"

Trang Trạch Ân cầm một con tôm hùm, vừa lột vừa nói: "Chú Hàn giả ngốc gì chứ? Lần này con kêu chú đến đây, chính là để hỏi chú, người Chân gia rốt cuộc có bí mật gì? Lần trước chúng ta chỉ mới nói một nữa, lần này có thể đem phần còn lại nói xong không?"

Hàn Cảnh Sâm vô cùng tiếc nuối mà nhúng nhúng vai, nói: "Xin lỗi con, bí mật mà chú biết cũng chỉ là giới hạn bên ngoài mà thôi, bí mật chủ yếu nằm ở trong tay người Chân gia chân chính. Dù sao chú bây giờ cũng không phải là người Chân gia chân chính."

Trang Trạch Ân cũng không muốn hỏi Hàn Cảnh Sâm, muốn trở thành người Chân gia chân chính phải làm thế nào.

Hắn khẽ thở dài, nói: "Vậy có thể đem những chuyện mà chú biết nói hết cho con không? Con bây giờ muốn tìm hiểu một chút, chính mình rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Dù sao kêu con đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ cũng không hiện thực, bác sĩ sẽ cảm thấy con là một tên bệnh thần kinh."

Hàn Cảnh Sâm có chút bất đắc dĩ thở dài, nói: "Được rồi! Chú chỉ nói cho con những điều mà chú biết, nhưng mà con... Đừng quá buồn là được rồi. Người Chân gia trời sinh thể chất mang tính thuần âm, đây là một loại thể chất đã có từ trong gien, người Chân gia đều nói chính mình bị nguyền rủa. Theo chú thấy, đây có lẽ càng giống như một loại truyền thừa nào đó."

Trang Trạch Ân đã chuẩn bị tốt tâm lý, cho nên hắn ngồi ở đó nghiêm túc lắng nghe. Hàn Cảnh Sâm ở đối diện cũng không ăn tôm nữa, lấy khăn ướt bên cạnh lau tay và miệng, dự định đem tất cả những chuyện mà mình biết nói hết cho Trang Trạch Ân, để cho tự hắn quyết định có muốn về Chân gia hay không.

Hàn Cảnh Sâm nói: "Chân gia chắc chắn có thứ mà mình cần phải truyền thừa, có lẽ tổ tiên bọn họ có cái đại năng này, đem truyền thừa khắc vào trong xương cốt của đời sau cũng chưa biết chừng?"

Nghe đến đây, Trang Trạch Ân lập tức biết được, cái không gian kia của mình, chính là truyền thừa trong truyền thuyết sao?

Hàn Cảnh Sâm tiếp tục nói: "Nhưng mà thể chất mang tính thuần âm của người Chân gia cũng có khuyết điểm, bọn họ cần phải kết hôn sinh con, nếu không sau khi thành niên sẽ... sẽ.. con bây giờ còn chưa thành niên, có lẽ sau khi thành niên con sẽ biết."

Sẽ? Sẽ thế nào? Hắn đời trước căn bản không có bất kỳ khác thường nào a! Đợi chút, đời trước hắn cũng không có thức tỉnh cái truyền thừa này, cho nên đời này trên vấn đề thể chất cũng sẽ khác với đời trước sao?

Hàn Cảnh Sâm lại nói: "Nhưng mà chuyện đó có thể nhịn xuống, không ảnh hưởng đến sinh hoạt. Năm đó Chân Ly thành niên, chú mới có 8 tuổi. Tuổi nhỏ như vậy.... Kỳ thực không thể trách y đi thích người khác, đương nhiên y là thật sự thích cha của con, không liên quan đến chuyện đó."

Trang Trạch Ân dường như biết chuyện này là cái gì, thế là cau mày cảm thấy hơi ngại.

Hàn Cảnh Sâm lại nói: "Đàn ông của Chân gia... Sau khi có bạn lữ, âm khí sẽ tiết ra ngoài. Đặc biệt sau khi sinh con, âm khí tiết ra ngoài càng nghiêm trọng hơn. Phương pháp duy nhất, chính là lấy dương bổ âm. Con chắc cũng rõ ý của chú, đây cũng chính là nguyên nhân người Chân gia nhận nuôi chú. Nếu không với gia sản đồ sộ của Chân gia, tại sao lại muốn nhận một đứa nhỏ làm con nuôi? Chú là liều thuốc tốt nhất của Chân gia, làm cho đàn ông của Chân gia sẽ không bởi vì âm khí tiết ra ngoài mà dần dần chết đi."

Nghe Hàn Cảnh Sâm nói, Trang Trạch Ân cảm thấy tam quan của chính mình căn bản bị vỡ nát đến không thể vỡ được nữa, dường như còn bị giẫm thêm hai phát. Ở chỗ nào đó, đã bị nghiền thành bột phấn rồi. Một người đàn ông sẽ sinh con căn bản đã đủ làm cho hắn ngạc nhiên rồi, lại thêm vài chuyện không thoải mái sau khi thành niên, cuối cùng còn thêm một chuyện cần phải lấy dương bổ âm, không biết còn có điều gì khác làm cho tam quan của hắn càng vỡ nát hơn nữa hay không?

Thấy Trang Trạch Ân ở đối diện ngây người, Hàn Cảnh Sâm cũng không có làm phiền hắn, mỹ vị trước mặt đã hấp dẫn y, thế là y bắt đầu lột tôm cho Trang Trạch Ân. Cho đến khi thịt tôm đã bóc vỏ đầy cả một đĩa, Trang Trạch Ân mới cầm lấy cái muỗng bên cạnh, múc một muỗng bỏ vào miệng. Chẳng có mùi vị gì nuốt xuống bụng, hỏi ngược lại: "Cũng chính là nói nếu như con không kết hôn với chú, con sẽ dần dần chết đi sao?"

Hàn Cảnh Sâm lắc đầu, nói: "Không, nếu như con một đời không kết hôn... Cái chuyện này cũng chưa từng có người nào khảo chứng, dù sao người tuổi trẻ đối với phương diện này rất tò mò. Nếu như con tìm một người đàn ông không phải liều thuốc của con để kết hôn, âm khí không được bổ khuyết thích đáng, mới sẽ xảy ra tình trạng đó."

Trang Trạch Ân đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Ý của chú là nói mẹ con... Chân Ly, chính là bởi vì như vậy mới chết sao?"

Hàn Cảnh Sâm gật đầu, nói: "Đúng, nhưng mà cha con trước đó không hề biết chuyện này, cũng là gần đây y mới biết."

Trang Trạch Ân dường như lại biết thêm một bí mật: "Là chú nói với cha con?"

Hàn Cảnh Sâm làm ra thủ thế đầu hàng, nói: "Chú cảm thấy, thẳng thắn tất cả để ông ấy đưa ra quyết định thì tốt hơn. Mặc dù để cho ông ấy biết chân tướng mẹ con qua đời rất tàn nhẫn, nhưng... Chú nghĩ ông ấy càng không muốn con trai của mình đi theo vết xe đổ của mẹ con."

Trang Trạch Ân nghiến răng, không biết nên đánh Hàn Cảnh Sâm một trận hay là nên đánh chính mình một trận. Hắn đau lòng cái tinh thần vì yêu mà bỏ mạng của mẹ, nhưng hắn thật sự không đề xướng làm như vậy. Cha nếu như biết như vậy sẽ khiến cho mẹ mất mạng, cũng sẽ không dẫn mẹ đi. Dù sao cha cũng yêu mẹ như vậy mà.

Cho nên hắn không cần hỏi Hàn Cảnh Sâm, đã có thể đoán được quyết định của cha mình. Khó trách mới vừa vào hè, cha liền thúc giục hắn dọn dẹp đông viện. Còn chính mình thì dời đến ngôi nhà gỗ bên hồ, cha đây là đang tác hợp cho mình và Hàn Cảnh Sâm sao? Tất cả đều giấu mình, đây thật đúng là phong cách làm việc của cha.

So với việc cha giấu mình tất cả mọi chuyện, hắn càng nguyện ý giống như Hàn Cảnh Sâm, đem chính mình làm người thành niên. Tất cả quyết định đều do chính mình đi làm, không phải sao? Dù sao cuộc sống là của mình, cho dù giống như mẹ đem chính mình nhập vào, cũng là vui vẻ chịu đựng.

Hàn Cảnh Sâm ở đối diện vẫn luôn nhìn phản ứng của hắn, thịt tôm trong đĩa đã đầy đến sắp tràn ra ngoài. Y tháo găng tay ra vỗ vỗ vai Trang Trạch Ân, nói: "Anh bạn nhỏ, chú biết như vậy rất khó tiếp thu, nhưng chú cảm thấy, con làm con cháu chân chính của Chân gia, dù sao cũng nên hiểu tất cả bí ẩn trên người mình."

Trang Trạch Ân đẩy tay Hàn Cảnh Sâm ra, không chút khách khí nói: "Chú Hàn, có thể đừng gọi con là anh bạn nhỏ được không?"

Hàn Cảnh Sâm suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy chú nên kêu con là gì đây? Vợ tương lai sao?" Nói rồi y mỉm cười, trong mắt lộ ra sự trêu đùa.

Hết chương 24.

Editor có lời muốn nói: Xin lỗi mọi người nhiều nhé, dạo này Mã bận quá, đủ thứ chuyện ập đến nên không có thời gian edit truyện cho mọi người đọc. Ngại hết sức à! Thời gian này Mã không có nhiều thời gian rảnh lắm nên không up truyện đúng hạn được, nhưng Mã sẽ cố gắng hết sức có thể. Mọi người thông cảm cho Mã nha!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^

Ngoài lề: Lũ truyenfull.vn và sstruyen.com là lũ ăn cắp! Mà ăn cắp thì đều là lũ khốn! Ahihi^^