Truyện lẻ sưu tập - Bổn phận

Tùy Chỉnh
Chương tiếp

Tác giả : Tommy Hawk – Người dịch : Vũ Quốc

Thầy Ogden kiểu cách xóa những câu hỏi bài kiểm tra trên bảng đen. Tiếng chuông tan học ngừng reo từ lâu. Ông thường ở lại một mình trong lớp những lúc như thế này, ông muốn có thời gian yên tĩnh để chấm bài. Đó là cách giải quyết tốt nhất, ông chấm điểm cho từng lớp trong những lúc nghỉ giải lao hoặc chuyển lớp, sau đó ông chỉ mất thêm độ nửa giờ để chấm số bài còn lại, sau đó thì ghi vào sổ điểm và về nhà nghỉ ngơi cuối tuần mà không phải bận tâm gì đến chuyện trường lớp. Một thầy giáo có nhiều bổn phận phải thực hiện, và đây là bổn phận được thực hiện nhanh nhất, gọn ghẽ nhất.

Có tiếng bước chân vọng vào từ hành lang bên ngoài. Họ bước vào, 4 cậu thanh niên. Tất cả những sự mạnh mẽ, sung mãn – hiện thân của tuổi trẻ – hiện ra trong bốn con người đó.

Người đầu tiên là Roger, một thằng mất dạy nhất lớp. Thằng này chơi tennis rất nghề và thường chơi tạ nên vừa đẹp trai mơn mởn như táo chín, vừa thon thả rắn chắc, với mái tóc nâu sẫm. Nhìn cách mặc quần áo có thể nói nó sắp định đi chơi đâu đó. Nhưng vấn đề là điểm của cậu học trò này quá tệ !

Người kế tiếp là Morris, cao ráo, vai rộng, đô con, một chàng trai da đen khá điển trai, đầu cạo trọc, như thế không phải mất thời gian cho việc chăm sóc bộ tóc của chàng trai gốc Phi hoặc không phải bận tâm vì mớ tóc xoắn tít trên đầu. Cậu học trò này là cầu thủ gạo cội trên sân bóng, nơi đó những cú "dội bom" ngoạn mục của nó khiến cho đối phương phải điên đầu.... ngoại trừ bài kiểm tra sáng nay cho thấy rằng nó khó lòng lên lớp năm nay.

Kế đến là Tad, người muốn trở thành nhạc sĩ. Tóc nhuộm sọc trắng lởm chởm dựng đứng trên đầu, thân thể cân đối. Người nó lủng lẳng những chiếc khoen kim loại để trang trí cho có vẻ "bụi" và "ngầu đời" hơn tí xíu. Thằng nhóc chơi guitare rất cừ, nó còn có thể sáng tác nhạc và lời không chê vào đâu được. Chỉ cần nó chú tâm chút xíu, chỉ một chút xíu thôi vào danh động từ và quá khứ phân từ thì nó sẽ là một cậu học trò hoàn hảo.

Còn kia là Willis, mà tài viết văn của cậu ta thể hiện năng khiếu bẩm sinh, một khi bạn gặp phải lỗi chính tả hoặc cấu trúc câu trúc trắc hoặc lối hành văn khó hiểu, qua tay cậu học trò này sẽ trở nên trôi chảy, mạch lạc. Thầy Ogden cũng thường hay khuyến khích nó. Willis có sự đam mê giới tính mãnh liệt, nó sử dụng những vần thơ để mô tả mọi thứ trong váy đàn bà theo trí tưởng tượng của nó. Nếu như nó không mất quá nhiều thời gian vào mấy thứ dâm dục ấy thì hẳn là sẽ đạt được điểm cao trong bài kiểm tra hôm nay một cách dễ dàng.

Thế đấy... Thầy Ogden thở dài, "Coi nào các cậu, tôi có thể giúp gì cho các cậu nào ?".

"Tụi tui đến hỏi chuyện điểm số bài kiểm tra", Tad nói chẳng úp mở gì cả.

"Có vấn đề gì với điểm của các em sao ?", thầy Ogden hỏi. Bốn cậu học trò này học lớp thứ hai của ông, ông đã công bố điểm của lớp vào giờ nghỉ trưa. Còn lớp học chiều sẽ biết điểm số vào sáng mai.

"Phải, thầy làm tui gặp rắc rối !", Morris nói.

"You HAVE a problem", thầy Ogden sửa lưng chúng.

"Đó là điều tui nói, nhưng cả bốn đứa đều gặp rắc rối".

Thầy Ogden thở ra, "Rắc rối gì nào ?".

"Điểm số thầy cho chính là rắc rối của tụi tui !", Willis nói, "thầy cố tình đánh trượt tụi tui, đó mới là vấn đề ! Ông già kia, bộ ông không muốn tụi này lên lớp hay sao ?".

Thầy Ogden cáu lên, "Tôi chẳng làm gì các em cả".

"Sao lại không ?", Roger điềm tĩnh nói không quên nhấn giọng cuối câu, nhưng không thấy nó cười.

"Vì các em không chịu học", thầy Ogden nói, "thì chẳng bao giờ có điểm cao cả. Nhưng các em sẽ biết ơn khi biết tôi có mở lớp học hè, chỉ có các em phải tham gia vào lớp đó và các em vẫn còn kịp lấy chứng chỉ vào mùa thu năm tới. Dĩ nhiên là các em sẽ không được dự kỳ thi năm nay..."

"Không đời nào", Moriss gầm lên, "Làm đéo gì mà ông cố tình hại tụi tui như vậy hả ?"

Chẳng có gì cả, thầy Ogden nói với giọng lạnh tanh, "Các anh vốn đã có cơ hội để lên lớp như bao người khác. Các anh là những học sinh sáng dạ, các anh sẽ lên lớp nếu như học hành đàng hoàng. Nhưng các anh đã không làm như thế, tại sao tôi phải dễ dàng với các anh chứ ? Các anh chỉ muốn ăn chơi, mặc kệ, các anh không đủ điểm trong bài kiểm tra là tất yếu, bây giờ các anh chỉ có thể sửa chữa bằng cách tham gia lớp hè. Là người chủ nhiệm lớp, tôi cũng sẽ dạy lớp hè đó, các anh biết rồi đó, học hè bao giờ cũng khó hơn khi học bình thường".

Morris nói, "Tui còn phải dự tập huấn mùa hè để được nhận vào đội bóng bang Alabama"

"Tui còn phải kiếm việc làm thêm ở Tucson !", Roger than van.

"Ban nhạc tụi tui có nhiều hợp đồng phải làm trong mùa hè tới", Tad thêm vào.

Willis kết luận, "Ông không được làm như vậy với tụi tui".

"Tôi có quyền và tôi phải làm như thế", thầy Ogden nói, "Tôi sẽ gặp lại các anh vào hè này. Có lẽ từ đây đến khi ấy, các anh còn phải chú ý tới công việc hiện tại nhiều hơn là mơ mộng chuyện tương lai. Tôi nói đã rõ ràng, các anh hiểu rồi chứ ?".

Thầy giáo quay lại bảng và nhặt chiếc giẻ lau bảng, quay lưng về phía lũ trẻ. Thực ra đó không phải là lỗi của thầy giáo, bất kỳ ai trong số bốn đứa nó đều hiểu, nếu chúng học hành tử tế thì bài kiểm tra không phải là chuyện khó khăn với chúng. Chỉ cần chúng không bỏ bê chuyện học...

Một bàn tay chộp lên vai và xoay người ông lại khiến ông giật mình ! Đây là một trường có nề nếp, ông chẳng có lý do gì phải sợ hãi, dẫu bị đe dọa.

Ông phải sửa điểm lại cho tụi tui, ông già khốn nạn ! Morris nói, quát tháo mới đúng.

"Ông không cần ai trong số tụi tui trong lớp hè", Tad nói, "ông sẽ không lấy gì làm vui vẻ khi có mặt tụi tui lảng vảng quanh đó đâu".

"Phải, ông phải cho tụi tui lên lớp". Morris chỉ ra.

"Điều đó là hiển nhiên. Bất cứ ai đều cũng muốn lên lớp cả", thầy Ogden nói, giọng thầy giáo hơi run, có tới bốn thằng cô hồn, đứa nào cũng đều qua cái sinh nhật thứ mười tám của chúng. Đây là những người đàn ông rất cần cho quân đội hoặc các giải thể hình !

Thầy Ogden chỉ là một giáo viên môn tiếng Anh, nếu so với thằng lớn nhất ông chỉ hơn 10 tuổi là cùng (thằng này mới vừa bước sang tuổi hai mươi ba vào tuần trước), không khỏe bằng chúng mà cũng không đô con như chúng. Ông đã có quá đủ những chuyện phiền phức dưới quần vào mỗi khi đông đến và mỗi khi xuân về cái khó chịu buộc ông phải thực hiện cái bổn phận với nó bằng cách ngày đêm xóc cho ra. Bây giờ những chuyện như vậy đã qua, đủ giúp ông tạm thời quên lãng trong mùa hè.

"Vậy làm con cặc gì mà ông chơi tụi này hả ?", Tad lại giở giọng mất dạy.

"Vì các anh không làm được bài kiểm tra".

"Ông có thể cho bài kiểm tra mẫu cũng được mà", Tad nói, "Chẳng phải giữa học kỳ ông cũng làm như thế rồi sao".

"Và lúc đó tôi có bảo các anh rằng, đó chỉ là bài mẫu, chứ tôi đâu có nói là bài kiểm tra", thầy Ogden nói và lùi lại. Lùi cho tới lúc đụng vào người thằng Roger đang cùng thằng Willis đứng đằng sau. Thầy giáo kẹt cứng ngay giữa cái bàn và tấm bảng đen.

"Ông định tổ chức lớp học hè chỉ dành cho bốn đứa tôi sao ?", Roger lên tiếng, "Ông làm vậy vì chúng tôi ư ?".

"Các anh phải học vì bản thân mình", thầy Ogden nhăn nhó, "vì chính các anh, các anh đã không thèm cố gắng dù chỉ một chút xíu, không thèm nghe giảng trong lớp...".

"Thôi được, nghe này", Willis nói, "Cho dù ông có cho tụi tui lên lớp trong ba tuần tới nữa hay không thì ông vẫn phải nhận lãnh hậu quả".

"Chúng mày cứ đánh tao đi để cho cả trường cùng biết", thầy Ogden cứng giọng. Chúa ơi, không chừng chúng đập cho ông một trận thật sự cũng nên !

"Ồ, tụi tui sẽ không để bất kỳ dấu vết nào trên người ông đâu", Roger nói, "Ít ra là ở những chỗ thấy được cũng không thấy được gì".

"Tôi sẽ báo cáo", thầy Ogden nói, "sẽ có ai đó nghe tôi nói".

"Nhân chứng đâu ?", Roger nói, khẳng định lời đe dọa của chúng là hoàn toàn có thể.

Vào những chiều thứ sáu, ai nấy đều cũng muốn lĩnh sớm về nhà, luôn như thế. Tòa nhà bây giờ trống rỗng không một bóng người, có mặt ở trường lúc này may ra còn người gác cổng. Thầy giáo chực nhớ thằng Roger lại là bạn bè của thằng cha gác cổng ấy kia chứ, hai người còn tỏ ra thân thiết hơn cả tình cảm bạn bè, một trường trung học trống lốc, có kêu cứu cũng không có người giúp !

Bây giờ thì thầy giáo Ogden không còn nghi ngờ gì chuyện mình đang gặp nguy hiểm. "Các anh định làm gì tôi ?", thầy giáo hỏi bọn chúng với vẻ mặt dửng dưng. "Cho dù các anh làm bất cứ chuyện gì thì tôi vẫn không thay đổi ý kiến. Các anh phải trả giá vì không chịu học hành nghiêm túc trong giờ học của tôi, cái giá ấy... còn tùy thuộc vào khả năng của từng người...", giọng thầy giáo bỗng lạc hẳn.

Roger đang cởi quần dài ! Còn thằng Willis cũng vậy ! Hai thằng đang mở khóa kéo và tụt quần xuống.

"Các anh định làm gì vậy ?", Thầy Ogden lại hỏi.

"Cho ông nếm mùi hậu quả chứ làm gì !", bây giờ Roger vừa nói vừa tủm tỉm cười. Thỉnh thoảng thằng này cũng nói đùa, nhưng không bao giờ thấy nó hé miệng cười lớn. "Tụi này tưởng tượng ra cảnh chỉ còn lại tụi này với ông trong cái lớp hè ở trường này, không biết mùi vị có như thế này không. Một khi tổ chức lớp như vậy, chắc rằng ông sẽ cho tụi này điểm A ráo trọi". (ND : tác giả lại mượn từ đồng âm để chơi chữ "fucking A's" và "fucking ass / arse").

"Chơi lỗ đít", Morris cười toe toét, "ý hay đấy".

Thầy giáo Ogden ngước nhìn Morris và Tad. Hai thằng này cũng định làm chuyện này. Trời ơi, chúng định bề hội đồng mình hay sao !

"Này, các anh không biết mình đang làm cái trò nguy hiểm đến cỡ nào đâu", thầy giáo lắp bắp nói, "khi mọi người biết được chuyện các anh làm...".

"Ồ, ông định kể cho họ nghe sao ?", Morris nói, "Ông có còn dạy học được nữa hay không khi bị bốn thằng học trò đè đụ hả ?", nó ngưng một chút rồi tiếp, "Suốt cả mùa hè đấy", nó nói thêm, "nếu ông không chịu sửa điểm cho tụi tui".

Không đời nào, thầy Ogden đáp.

"Vậy thì vô đi tụi bây", Roger đứng đằng sau lên tiếng. Nó và thằng Willis mỗi đứa chộp một cánh tay thầy giáo giữ chặt.

Thầy giáo Ogden vùng vẫy. Nhưng ông không la to lên. Ông vùng vẫy trong sự im lặng đến khó tin. Bốn thằng yêu tinh này nói đúng, ông không thể bị tai tiếng trong trường. Cho dù tình trạng tồi tệ đến cỡ nào thì cũng không một ai được biết. Ông chỉ còn biết dọn đi nơi khác... và như thế có nghĩa là ông sẽ mất căn nhà, mất bạn bè và cả cuộc đời mình !

Tad quỳ xuống cởi thắt lưng thầy Ogden. Biết đâu chúng dùng thắt lưng "đét đít thầy" ! Chúa ơi, thật là nhục nhã !

Nhưng... chúng bỏ sợi thắt lưng qua một bên, bàn tay thằng Tad lần mò cởi quần dài của ông.

"Đừng, đừng làm thế, các em", thầy Ogden nói, "Các em chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi. Bộ các em không muốn...".

"Tụi tui thì không, nhưng ông thì có đấy", Tad nói và tụt quần thầy Ogden nghe cái rột, "Tụi bây lại đây coi, thằng chả không mặc cái quần xì nào mới ác chiến chứ !".

Đó là sự thật, sáng nay ông đã không mặc quần lót, một quyết định tình thế và là một trò tinh quái bí mật của ông, để ông đối diện với cả lớp trong khi không mặc quần lót. Ông thích làm chuyện này chỉ đôi ba lần mỗi năm, cốt làm sao cho lũ quỷ nhỏ tha hồ đoán hưu đoán vượn cái khối lủng lẳng trong quần ông. Một trò hư đốn !

Vì không có quần lót giữ lại, nên con cặc ông tòi ngay ra ngoài, lủng lẳng trước cặp môi thằng Tad, cặp môi ấy thỉnh thoảng vẫn hát những khúc nhạc dễ thương, nhưng bây giờ đang vễnh lên cứ như nó sắp sửa hôn vào đầu con cặc của thầy giáo !

Và thế là con cặc thầy Ogden từ từ duỗi dài ra và dựng lên.

"Khoái thấy con đĩ mẹ mà còn làm bộ, phải không, thưa thầy Ogden ?", thằng Morris chêm vào, nó là thằng duy nhất trong số bốn đứa chưa động tĩnh gì, không ngăn trở cũng không tham gia lột quần ông. Lúc này nó đang cầm cặc mình mà sục lia chia. Hình như nó định làm người "mở đường".

Thầy giáo Ogden liếc nhìn con cặc khổng lồ, một con cặc đen như nhọ nồi, còn đen hơn màu da người nó, có cái đầu xám xịt quái dị, cái đầu khấc lỏ ra giống như củ hành tây. Một củ hành tây tái ngắt, trông dâm dục hết chỗ nói. Một sự dâm đãng bất chấp.

"Tôi sẽ không làm chuyện đó đâu", thầy giáo rên rỉ, "Tôi buộc các em phải học, không được trốn tiết của tôi, tôi không làm bất cứ chuyện gì ngoài việc cho các anh số điểm tương xứng. Sẽ không công bằng nếu cho các anh lên lớp trong khi những trò khác khổ công học hành...". (ND : lời thầy giáo "free ride" với ý nghĩa lên lớp, qua kỳ kiểm tra dễ dàng, nhưng tác giả dùng lối chơi chữ với nghĩa đen là cưỡi miễn phí).

Ồ, cưỡi miễn phí ư ? Tụi tui sẽ cho ông nếm mùi cưỡi miễn phí, thằng Morris nói, Sẳn sàng cho thằng nhỏ của Morris này chưa thầy, cứ để cho thằng nhỏ cưỡi cho ông sướng một lúc rồi khắc biết ?

Con cặc thằng Morris giần giật, thằng Tad cười khùng khục, "Nó sắp chơi ông đấy. Đụ mẹ, già mà còn bốc đáo để".

Thằng Roger nói : "Tao biết ngay mà, lão muốn cả đám tụi mình ngủ với lão", nó nói tiếp, "Chỉ có năm thằng đàn ông trong trường. Tao cá là ổng tính kỹ hết rồi".

"Không, không phải, tôi không phải là thứ người như thế", thầy giáo Ogden bỗng bật tiếng rên "A...".

Thì ra thằng Tad đã chộp con cặc thầy giáo Ogden mà vuột tới vuột lui. "Láo toét, thưa thầy", nó nói, "Có lần thằng anh rể nói láo với mẹ tôi, bà nói con cặc đàn ông chính là thứ đáng tin nhất vì nó không biết nói dối. Chắc là ông cho rằng tụi này ngu hết sao ?".

Thầy giáo Ogden không thể nói thêm một lời nào nữa, nhưng cặp môi thằng Tad thì thít chặt con cặc của ông và khi nó mím miệng ngay đầu khấc thì thầy Ogden chỉ còn biết rên như phát sốt.

"Ê mậy, cái vụ này đâu có nằm trong kế hoạch", Roger nói.

"Bộ mày ngứa họng hay sao mà phá đám vậy", Tad kéo cặc ông giáo ra khỏi miệng nghe cái chóc, "thằng cha này lông nhông khắp trường mang cặc trong quần mà không thèm mặc xịp. Mày dòm tao nè, dòm ngay cái miệng tao nè, mày thấy gì hông. Chắc là ổng tưởng tao không dám nói, nhưng tao nói thẳng. Thằng cha này dâm dục hạng nặng, chỉ trông có lỗ chọt cặc vô là nứng như đĩ. Tui nói vậy có phải không ông già ?". Nói xong Tad lại cúi xuống nuốt con cặc thầy Ogden vào miệng.

Ôi... a... ! là tất cả những gì từ cửa miệng thầy Ogden phát ra.

Roger ép thầy giáo thừa nhận, "Nó nói vậy đúng không ?".

"Không... không có.... tôi chưa hề đụng chạm ai bao giờ".

"Nhưng rõ ràng là ông đang khoái", Roger tự kết luận, "Có lẽ ông đã không công bằng khi chấm điểm cho bài kiểm tra tụi tui, đúng không ?"

"Không,... á...a... việc chấm bài hoàn toàn nghiêm túc", thầy giáo Ogden thở hổn hển, "nhưng tại các anh không chịu học".

"Quên chuyện đó đi !", Roger hét vào tai thầy giáo, giọng nó rít lên. Nó giống như quả bom nổ tung trong óc thầy giáo Ogden, "Mấy câu hỏi bài kiểm tra chẳng qua là ý muốn chủ quan của ông mà thôi, ông không nghĩ vậy sao ? Ông sẵn sàng chơi tụi này hết mình nếu như ông không ưa. Vậy thằng đéo nào trong đầu ông làm ông khoái hả ?".

Thầy giáo đáp một cách khó khăn "Tôi không làm chuyện quấy gì với các anh. Tôi chỉ cố thực hiện công bằng".

"Lần cuối cùng ông Ogden, tui cảnh cáo ông", Roger nói, "Nếu ông chịu sửa điểm cho tụi này lên lớp, chỉ cần cho mỗi thằng một điểm "C", thì tụi tui sẽ sẵn sàng để ông đi vô điều kiện, ngoài con cặc ướt nhẹp đang nứng của ông. Bằng không, tụi này làm cho ông phải thèm muốn cái mà ông đang che giấu".

Thầy giáo Ogden đằng hắng một tiếng và liếm môi trước khi cố nói tiếng "Không", một tiếng thì thào không ra hơi.

"OK, chơi ổng đi tụi bay", Roger nói.

Nó và thằng Willis ném thầy giáo Ogden lên bàn. Nó đã dẹp hết tập vở, giấy má từ trước rồi, vì vậy chỉ còn lại mặt bàn trống trải. Thầy giáo bị đè ngửa ra bàn, giày vớ đều bị Morris và Tad lột sạch, một trắng một đen – hai gương mặt nhìn ông cười toe toét trông thật đểu cáng. Hai tay ông bị Roger và Willis giữ chặt.

"Đừng làm, xin đừng mà", ông lắp bắp nói khi chiếc quần dài bị lột nốt, lúc này thầy giáo trần truồng như nhộng, "Làm ơn, đừng làm như vậy !".

"Chuẩn bị tinh thần đi", Roger vừa nói vừa tóm con cặc thầy giáo vốn bị thằng Tad bú ướt lúc nãy, nó sục tới sục lui.

"Ôi, trời ơi", thầy giáo Ogden chỉ còn biết thở hắt ra như người sắp chết và không còn vùng vẫy nữa.

Hai chân ông bị kéo banh rộng ta, Morris lúc này đã trần truồng chồm lên người thầy giáo Ogden, ông cảm thấy đầu con cặc nó đụng vào lỗ đít mình.

"Đừng, Morris", ông xuống nước năn nỉ, "xin đừng làm chuyện ấy với chúng tôi".

Chúng tôi ? Có lộn không vậy. Không, tụi tui chỉ làm chỉ với một mình ông thôi, thằng già khốn nạn, vừa dứt câu nói, đâm cặc vào lỗ đít thầy giáo.

Úy trời, thằng cha này hết dzin rồi bây ơi ! Morris la lên khi con cặc nó chui tọt vào lỗ đít thầy giáo cái ọt, chẳng gặp trở ngại gì. Ông Ogden đỏ mặt, chỉ còn biết làm thinh mà thở dốc. Không ngờ lại kiếm được một thằng đĩ đực ở đây nè ! Hẳn là ông khoái con cặc nứng này lắm, phải không, thưa ông lớn ?.

"Ôi... ôi... a...", thầy giáo Ogden rên lớn. Đó là sự thật, ông đã từng hứng biết cao nhiêu con cặc lớn nhỏ đụ "sống". Ông biết cả cách làm cho cơ vòng lỏng ra khi gặp mấy tay chơi chuyên nghiệp, khi họ ấn cái đầu cặc khổng lồ nong vào đít ông. Nhưng những chuyện đó đâu có thể làm thay đổi những gì đang diễn ra, chẳng qua ông không muốn bị con cặc thằng mọi đen này nong tét lỗ đít.

Nhưng Morris thừa biết nghề của mình nên nó đụ thả cửa, đụ thật mạnh mà đéo sợ xịt khí ngoài ý muốn. Thành tích của nó được ghi nhận là chưa từng có đối thủ. Chỉ sau lần ăn nằm đầu tiên, dù đàn ông hay đàn bà đều sẵn sàng ngửa háng cho nó dọng cặc vào đụ bất cứ lúc nào nó muốn. Vì thế, con cặc nó không chỉ đâm mà còn lắc, còn ngoáy, đầu cặc bằng cái củ hành của nó vừa xoay vòng vòng vừa chọt tới trong lỗ đít lão già, nó chỉ cần nhích tới nhích lui để điều chỉnh tư thế chút ít.

"Ôi, Chúa ơi !", thầy giáo Ogden la lên.

"Phải đấy, cứ tha hồ kêu Chúa, ôi Chúa ơi !", Morris kêu lên vì thỏa mãn, một phần là để trêu tức lão già, nhưng mặt khác thì nó bắt đầu thấy sướng con cặc vì nó là người chinh phục, là chiếm hữu, là kẻ nằm trên đang cày cặc vào cái lỗ bên dưới, tất cả như nhau, sướng rân đầu cặc, Phải rồi, kêu Chúa nữa đi ! , mỗi lúc nó gằn giọng con cặc nó như cái chày giã vào lỗ phòm phọp.

"Coi nào, đụ cho thằng chả la làng lên đi, cặc mày bự mà", Willis cười hô hố, tiếng cười dâm dật, phấn khích, "Mày chơi xong tới lượt tao".

"Bộ mày sợ tao chơi xong mày mất phần hay sao mà tru tréo như chó dái vậy". Morris gầm lên và bắt đầu rút cặc ra gần hết chiều dài và phập một cái nó đâm mạnh một phát lút cán.

"Á....a...a...", thầy giáo Ogden mặt đỏ dừ như say rượu, hai mắt lờ đờ, "a... a...".

"Đụ mẹ, coi mày đụ hứng đéo chịu nổi", Willis quay sang thầy giáo, "Anh bạn già này, bây giờ nếm thử món khác cho vui vẻ nghe", nó hấp tấp dí cặc tới.

Ê, đui rồi hả, làm con cặc gì mà dí vô mặt tao vậy ! Morris la tướng, quả thật vì hấp tấp nên con cặc thằng Willis suýt chọt vào mũi Morris, trong khi thằng này đang chồm trên mình đè đụ thầy giáo.

"Xin lỗi, Willis nói nhưng dường như chẳng có vẻ gì hối hận vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Cái này dành riêng cho thầy. Biết đâu mình làm được món xăng quýt cho lão cũng nên". Nói chưa hết câu thì nó bật cười như điên. Coi nào, thầy giáo, đây là món khai vị cho thầy, trước khi vô bữa chính".

Thầy giáo Ogden cảm nhận con cặc của nó chà chà trên môi mình. Một chút ẩm ướt, có mùi ngai ngái nước tiểu, và cả mùi mồ hôi... háng, tất cả sức mạnh của một thanh niên sung sức trong ngày đều dồn ở đó. Một khúc thịt tươi nóng hổi, bất giác thầy giáo thè lưỡi ra liếm trước khi kịp suy nghĩ.

Coi nào, liếm đi thấy giáo, liếm cặc cho tui sướng đi nào, Willis hổn hển nói.

"Làm ngay đi", Roger ra lệnh và thầy giáo Ogden ngoan ngoãn vâng lời. Lưỡi thầy giáo liếm láp quanh thân cặc cứng ngắc của Willis, cái khúc cây của thằng lỏi 18 tuổi vừa mới lớn, vừa đủ tuổi để ... nhưng rất đàn ông !

Willis rên lên và đẩy mạnh, đầu khấc chọt vào bên trong, "A..., ngậm nguyên con rồi, bú đi, bú đi !".

Thầy giáo Ogden lần tay giữa háng thằng Willis, giống như cái máy, nó tự động dạng háng để ông luồn tay qua dễ dàng, nó nghe nhồn nhột dưới dái và tê rần, nó nhích dần tới để thu hẹp khoảng cách. Ngón tay thầy giáo vân vê quanh lỗ đít khiến thằng Willis trân người và nó thở gấp khi ngón tay ông trượt vào cái chỗ âm ẩm giữa cặp mông nó.

Thầy giáo Ogden thụt tới thụt lui, thằng Willis chỉ còn biết kêu trời, "Ôi trời ơi, ông chơi lỗ đít đã ngứa quá, làm nữa đi !".

Bàn tay kia thầy giáo lần mò nơi đũng quần thằng Roger bên cạnh, và nó chung số phận với thằng Willis, lỗ đít nó quíu lại khi ngón tay thầy giáo thụt ở đó.

Roger vội lùi ra xa và buộc miệng nói, "Không ngờ ông lại chịu chơi đến như thế".

"Để ổng chơi tao một chút", thằng Tad năn nỉ. Lúc này nó đang đứng sau Willis, thầy giáo đưa tay ra, nó hấp tấp kéo tay ông để lên con cặc của mình, bàn tay vòng lại nắm gọn con cặc và bắt đầu vuột mạnh.

"Đụ mẹ, đã quá xá !", Tad la lên.

Thầy giáo cố với tới thằng Roger lần nữa nhưng nó đẩy tay ông ra. "Chừng nào tui kêu ông làm gì thì làm đúng cái đó", nó lưu ý thầy giáo Ogden, thầy giáo thôi không để ý tới nó nữa.

Thằng Morris đang đâm cặc phành phạch sau đít thầy giáo, mồ hồ nó tươm ra nhễ nhại nhưng nó vẫn còn phong độ, chưa có dấu hiệu gì kết thúc trận đánh giáp lá cà này cả, lúc này cơn đau không còn nữa, thầy giáo đã để con lợn lòng xổng chuồng nên không còn cảm thấy khó chịu khi cái khúc củi của nó chọt vào rút ra, hẳn là thầy giáo cũng quyết định sẽ ... chịu chơi dài lâu, như một phản ứng cần có để chào đón cuộc chơi tập thể này.

"Ê tụi bây, mình sắp biến lão già này thành đĩ đực rồi", Morris cười hăng hắc trong khi nhịp nhàng giã vào mông thầy giáo. "Yên chí, tụi này sẽ bơm đầy lỗ lồn cho thầy, thưa thầy Ogden".

Ngậm đầy miệng, thầy Ogden không thể sửa lỗi ngữ pháp cho thằng học trò mất dạy, nhưng thầy giáo vẫn ghi nhớ chuyện đó. Thời gian còn lại thầy giáo bận rộn với việc bị thằng Morris đụ, việc bú cặc thằng Willis và cả việc sục cặc cho thằng Tad. Ông thích chuyện đó. Tuy nhiên, thầy giáo vẫn không dám mò thằng còn lại.

"Lẹ lên Morris, đéo mẹ mày, chờ mày chơi xong thì cả lũ ra hết rồi", Roger cằn nhằn, "Tụi mình đâu phải dành cả ngày để chơi lão", sau đó thì nó ghé sát mặt thầy giáo nói tiếp, "Còn khối thời gian hè này cứ từ từ mà chơi, trừ phi lão thay đổi ý kiến".

"Con cặc tao nè, làm đéo gì hối dữ vậy, không thấy tao đang chơi sao ?", Morris tức mình chửi đổng.

"Vậy thì làm nhanh lên, còn tới phiên thằng Willis nữa, không thì nó xịt láng trong lỗ miệng lão hết còn gì. "Cưỡi miễn phí" mà không có phần nó thì không được đâu".

Willis nghe vậy rút cặc khỏi miệng thầy giáo Ogden, nó thúc hối Morris, Lẹ lên, Morris. Mày mà không cho tao chơi là có chuyện với tao đó.

Đụ mẹ mày, Morris la lên, Cả đám tụi mày... đồ khốn... Tao...sắp ra nè !.Dứt câu thì nó rên hù hụ như bị đâm, Morris đã "giao hàng" vào kho, thầy giáo Ogden cảm thấy dòng chảy nóng hổi phọt bên trong người mình, thầy nhìn thẳng vào mắt Morris ngay lúc nó xuất tinh, cặp mắt thằng nhọ nồi này nhắm nghiền, và khi Morris đã xong, nó mở mắt bắt gặp ánh mắt thầy giáo. Nó thầy thầy giáo nghiêm mặt nhìn nó đầu gật gù, vì thầy giáo muốn để cho thằng lỏi nhìn vào mắt ông có thể đoán được cái ông thèm muốn. Tôi sẽ nhớ mãi chuyện này, đôi mắt nói như vậy, tôi sẽ nhớ cậu nhiều, Morris.

Nhưng nó không thấy điều mà đôi mắt ấy nói. "Chết con đĩ mẹ, thằng cha này nhớ mặt mình mà thù dai thì phiền phức vô cùng", cảm thấy bực dọc nó bật ngay dậy, ngực nó còn phập phồng. Nó quay sang đám bạn, "Tụi bây là một lũ khốn nạn, chuyên môn phá đám, tao còn muốn chơi thằng chả chừng nào năn nỉ mới thôi, bề nào cũng lỡ chơi rồi".

"Tới lượt tao", Willis nói, "lật xấp thằng chả xuống, tao không muốn mất hứng khi đụ mà thấy cặp mắt như cá chết của thằng chả".

Như con cá trên thớt, thầy giáo Ogden bị lật xấp và cảm thấy con cặc cứng ngắc của thằng Willis lập tức nong vào. Chúa ơi, thằng cha này cũng dâm hạng nặng, Willis dọng mạnh để thụt thật sâu rồi rút ra lại đâm vào đụ lia chia không khác một con thỏ lên cơn điên.

Bây giờ chẳng ai màng tới việc ghìm giữ hai cánh tay thầy giáo Ogden, nhưng thầy giáo cũng không có ý định bỏ chạy. Khi Tad cầm cặc vỗ lạch bạch trên mặt ông, thì ông lập tức há miệng đón lấy. Trời, mình phải giữ thằng này làm của mới được, lúc nãy thằng Tad đã khiến ông sướng mê tơi.

Willis trở thành thằng điên trên mông ông, và tất nhiên thầy giáo chẳng thấy gì sung sướng, ông chỉ cố chịu cho nó đâm cho tới khi nó xịt tùm lum trong ngoài nhểu nhảo.

"Tới mày đó Tad", Roger nói. Thầy Ogden ngước lên nhìn nó. Liệu thằng Roger có chìa cặc cho mình bú hay không ? Nó quả là một thằng hóm hỉnh, trẻ, đẹp trai. Lúc này nó dửng dưng, nhưng thầy giáo Ogden nhận ra vai trò đầu têu của cái thằng mất dạy nhất lớp; thái độ, cử chỉ của nó khiến cho đám bạn cùng lớp làm bất cứ điều gì theo ý nó, nó mới thực sự là người điều khiển. Ông cũng nhận ra rằng chính nó là thằng đã vạch kế hoạch "chơi tập thể" thầy giáo dạy tiếng Anh. Nó mới là thằng đầu đảng.

Con cặc thằng Tad cày sâu trong lỗ, nhưng ông không quan tâm, chỉ ngước mắt nhìn Roger, nhìn người trai trẻ trong khi bị đâm dưới mông, ông cố tìm hiểu điều gì đó còn ẩn giấu trong ánh mắt Roger. Nhưng Roger cứng đơ như hóa đá. Thầy Ogden tự hỏi không biết tới lượt, nó có chịu đụ mình hay không.

Vì thế, ông nổi hứng vì Roger, ông rên rỉ vặn vẹo người. Đám học trò mất dạy cười hăng hắc khi đứng quanh xem, cả ba thằng đều ồn ào, chỉ có Roger là cứ tỉnh bơ.

"A... tao sắp ra... !", thằng Tad đã tới nước.

Thầy giáo Ogden thít chặt lỗ đít, ép con cặc thằng Tad như vắt sữa. Nó đâm một phát thật mạnh rồi để đó, nó để nguyên con cặc ở đó không buồn nhúc nhích trong khi ngoác miệng la khan Oh, ah, ah, HUUUUUUUUNNNNNHHHHH ! .

Thầy giáo Ogden cũng rên vì sướng, nhưng mắt ông không rời khỏi Roger.

Xong xuôi, thằng Tad chống tay lên lưng thầy giáo, uể oải nhổm dậy, Okay, Roger, tới lượt mày .

Ừ, tới phiên tao, Roger nói, Làm ơn biến đi hết dùm tao. Tao chỉ muốn chơi tay đôi với ổng. Ổng không chạy đi đâu mà sợ.

Dù đám bạn phản đối, nhưng thằng Roger vẫn kiên quyết. Thầy Ogden trở mình nằm ngửa ra bàn, chẳng buồn kiếm thứ gì đó che đậy. Khi ba thằng học trò biến sau cánh cửa khép chặt, thì Roger nói, Bây giờ tới phiên tôi.

Không ai cản đâu mà lo.

Ừm. Thầy khoái chuyện này mà, đúng không ?, giọng nó bình tĩnh như vẫn đang trong giờ học. Nó vẫn biết kềm chế và gọi ông là thầy.

Có lẽ thế, thầy Ogden thở dài sườn sượt. Thú nhận trước mặt học trò đối với ông là sự sỉ nhục, nhưng thái độ của nó khiến ông cũng nhẹ nhỏm, dễ dàng bày tỏ hơn.

Roger từ tốn, nó bước tới, kéo chân ông dang rộng rồi đút đầu khấc sát mép lỗ.

Thấy sao ?, Roger hỏi, Có thấy nhớp không ? Khí của ba thằng lận đó. Tới tui sẽ đổ đầy thêm cho thầy.

Ừ, cứ tự nhiên, thầy Ogden nói, Hãy để tôi nghe nó kêu thật to mới thấy sướng.

Roger đã bừng bừng, nó cắm con cặc vào lỗ đít thầy giáo. Tinh dịch vẫn còn bên trong, và Roger trân mình, đầu nó ngửa ra sau lảm nhảm, Ôi, chúa ơi, sướng quá xá ! nó thở dốc, Tui thích khí làm trơn cặc, nó kêu nhóp nhép nghe phê quíu lỗ đít luôn"

Tôi cũng khoái như thế, thầy Ogden thừa nhận, Làm đi, làm cho nó kêu nghe mới đã.

Roger bắt đầu đụ thầy Ogden, tiếng lép nhép vang lên đều đặn giữa hai người, thầy và trò, kẻ hiếp dâm và nạn nhân tự nguyện (ít ra là trong lúc này), kẻ già người trẻ, cả hai đầu óc quay cuồng trong tiếng lạch bạch của háng người này va vào mông người kia, tiếng phòm phọt khi con cặc Roger nong vào cái lỗ đầy nước nôi nhớp nháp bên trong, tiếng lép nhép khi chất nhờn như keo đặc dính vào lớp da thân cặc bị kéo mạnh.

Thầy giáo Ogden quàng tay qua lưng, vuốt ve Roger, còn Roger hạ thấp người nẩy mông mà dập như cối giã.

Ôi, sướng dữ quá, Roger nhăn nhó, Khí quanh con cặc chơi trơn hết biết, Ôi,...!

Ừ, tôi cũng sướng lắm, thầy Ogden mỉm cười, cứ thoải mái, người gác cổng lát nữa sẽ tới đây, nhưng mình chịu khó đừng lên tiếng thì chơi được lâu hơn".

Lúc nãy bị ba thằng con trai đè đụ ít nhiều ông đã thấy khoái lỗ đít, nhưng đó chỉ mới là bắt đầu, còn bây giờ đụ với thằng Roger thì ông mới thực sự thống khoái, ông nẩy mông lên cố vớt cho hết chiều dài con cặc thằng Roger, thằng nhỏ làm ông nổi máu dâm không chịu được. Roger đụ mỗi lúc một mạnh, mỗi lúc một nhanh, thì thầy Ogden càng lúc càng thèm muốn hơn bao giờ hết.

A..., a..., em ra thầy ơi ! Roger thở hồng hộc nói, Có khoái em đụ không thầy, có khoái con cặc em hôn thầy ?"

"Có, sướng lắm !".

"Em sẽ bắn vô trong đó, xịt đầy lổ đít thầy luôn, chịu hôn ?".

Ừ, A..., a... !.

Oh, oh, ah!

Ah, uh, uh!

UH, GUH-HUHHH!

AH-AH-AHHHHHHH!

Cả hai giống như ngọn núi lửa sùng sục, đang phun lửa, thầy Ogden ôm cứng Roger và hôn nó tới tấp. Còn Roger nút lưỡi ông chùn chụt, nó dập một cái thật mạnh như cọc sắt đóng xuống đất, cả hai kẻ cho người nhận đều bắn phụt ra cùng một lúc, cho tới lúc này không còn là kẻ hiếp dâm và người bị hại, không còn thầy giáo và học trò, chỉ còn lại hai cơ thể trần truồng thèm khát và thỏa mãn nhục dục cho nhau.

Ê, Roger !, có giọng thằng Morris ngoài cửa, Thằng cha gác cổng đang tới đó !.

Roger bật dậy, quơ vội quần áo, thầy Ogden giúp nó mặc quần áo trong lúc nó còn đang lúng túng. Roger chạy một mạch ra cửa không kịp quay lại nhìn.

Thầy Ogden nhặt quần áo mặc vào, từng thứ một, người gác cổng sẽ ghé qua mười hai phòng học trước khi tới đây, chẳng việc gì phải vội.

Ông thong thả lấy bảng điểm dán lên bảng rồi về nhà.

* *

*

Ngày hôm sau, ông đợi những lời mà mình đoán biết từ trước. Bốn cái đầu chụm vào nhìn ông và xem sổ điểm, điểm số vẫn không thay đổi, vẫn là 4 điểm F cho 4 thằng, có nằm mơ chúng cũng không ngờ kết quả như thế.

"Thầy không sửa điểm sao ?", Morris hỏi. Nó không thể nói điều gì khác vì chung quanh vẫn còn sự hiện diện của bạn bè trong lớp.

Dĩ nhiên là không, thầy Ogden tỉnh bơ đáp, Chỉ có một cách duy nhất có thể thay đổi điểm số.

Vậy tụi em phải làm gì để thầy sửa điểm, đó là câu hỏi của Roger. Dù sao, đó cũng không hoàn toàn là một câu hỏi, giống như việc gợi ý cho một giải pháp thì đúng hơn, giống như những lời buộc phải nói mà bạn cũng thừa biết câu trả lời sẽ như thế nào.

"Các em phải theo học lớp phụ đạo hè của tôi", thầy Ogden nói với bốn đứa, Các em phải biết nghe lời trong lúc tôi đang dạy, và các em sẽ có cái mình muốn .

Nhưng đó không phải là chuyện tụi em muốn làm hè này, thằng Willis nóng nảy nói, giọng nó không có vẻ gì đe doạ đáng ngại cả.

Đó là tất cả những việc phải làm, thầy Ogden khăng khăng nói,. Hè này, tôi sẽ dạy và các em chỉ việc học. Các em phải làm đúng những điều tôi bảo. Đó là cách duy nhất để lên lớp .

Thầy nói nghiêm chỉnh đấy chứ ?, Tad gặng hỏi, Không... không phải hôm qua thầy đã nhận được điều gì đó hay sao ?.

Dĩ nhiên là có, thầy giáo Ogden đáp, mắt ông chú mục nhìn Roger, cái nhìn không phải là cái nhìn thầy trò, một cái nhìn "tình trong như đã mặt ngoài còn e". Nó cho tôi một bài học là không bao giờ được xao lãng bổn phận của người thầy đối với học trò của mình. Cho dù phải mất bất cứ thứ gì thì tôi vẫn hy vọng rằng bốn cậu phải hiểu rõ, đó chính là việc tôi cần phải làm, sẽ làm và nhất thiết phải làm như thế.

Vẻ ngạc nhiên của Roger không còn nữa, nó tủm tỉm cười, một nụ cười thật sự. Nhưng nụ cười ấy chỉ thoáng qua rồi không còn lại dấu vết gì trên gương mặt trơ như đeo mặt nạ của nó. Dù sao thì nó vẫn không muốn biểu hiện tình cảm một cách lộ liễu.

Cho dù phải mất bất cứ thứ gì sao ?, Willis nói, Thôi được, đó là tự thầy nói chứ không ai ép. Cuối giờ tụi em sẽ đến đây vì mấy bài học ngoại khóa của thầy. Giọng điệu nó đã chỉ rõ ra rằng ai mới là người nhận được bài học.

Tôi sẽ đợi ở đây, thầy Ogden đáp rồi quay lại xóa bảng. Chỉ còn hai mươi ba ngày nữa là kết thúc năm học. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cho dù phải mất bất cứ thứ gì thì đó cũng là "bổn phận của thầy giáo" cần phải đạt bằng được.

HẾT

Chương tiếp