Trang chủTruyện lẻ sưu tậpTrại cải tạo

Truyện lẻ sưu tập - Trại cải tạo

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Tác giả : Tommy Hawk – Người dịch : Vũ Quốc
"Này nhóc !", có tiếng gọi sau lưng khi tôi đang mở thùng xe U-Haul (1) của mình. Quay lại tôi nhìn thấy một người đàn ông da đen to lớn, nở nang đứng đó. Người này mặc quần jeans, áo sơ mi ngắn tay xanh nhạt. Da nâu đen, mắt đen, quả là một thằng cha bự con chưa từng thấy !

"Gì chứ ?", tôi vừa với tay tới mấy thùng hàng, vừa nói vói lại.

"Có cần người khuân vác phụ không ?", người đàn ông hỏi tôi.

"Ơ...", tôi quay lại, chỉ mỉm cười với người đàn ông.

"Tôi có thể giúp cậu được mà, không tốn kém bao nhiêu đâu".

Tốt lành gì, chẳng qua chỉ muốn kiếm ăn mà thôi. "Ô...", tôi nói, "thật xin lỗi, nhưng tôi có thể thu xếp được mà. Cảm ơn ông".

"Này anh bạn, như vừa nói, tôi không tính mắc quá đâu. Cậu định trả cho tôi bao nhiêu thì được ?", người đàn ông cố nài ép tôi.

"Không cần đâu. Tôi tự mang được mà", tôi đáp.

"Được rồi cậu em. Tôi lấy năm đô thôi, được chưa", người đàn ông nói với tôi. "Tôi giúp cậu mang mấy thùng hàng đó chỉ có 5 đô là quá rẻ rồi".

"Thôi được...", tôi đáp. Trời ơi, trong xe chất đầy cả đống đồ đạc, trông mà phát ớn.

Người đàn ông xách hai thùng, mỗi tay một thùng, còn tôi mang một thùng. Chúng tôi đi tới tòa nhà chung cư.

Người đàn ông hỏi tôi : "Cậu ở căn hộ nào ?".

"Số mười hai, căn cuối dãy bên trái", tôi đáp.

"Trời ! Một mình cậu mà muốn mang tất tần tật những thứ này từ đó tới đây sao ?".

"Mới dọn tới mà", tôi chống chế. Nhưng rồi lại cười với người đàn ông (ông ta cao hơn tôi 5 hoặc 6 inch, còn tôi cao 6,9 feet) và nói, "Cũng vì vậy tôi mới chịu thuê ông giúp".

"Như thế này năm đô thì không đáng công đâu !", người đàn ông nói, "cậu phải trả thêm tiền cho tôi mới được".

"Sao chớ ?"

"Mang hết đồ đạc đi cả chặng dài từ chỗ đậu xe tới căn hộ cậu ở, ngoài 5 đô la, cậu còn phải trả thêm tiền cho tôi".

"Năm đô cũng chính miệng ông nói mà sao còn đòi hỏi gì nữa", tôi đáp, "Trời đất ơi, tôi là sinh viên nghèo rớt mồng tơi, còn phải vay nhà nước trả tiền học, có dư đâu mà trả thêm cho ông !"

Hai người chúng tôi đi tới căn hộ, người đàn ông đặt mấy thùng hàng xuống, rồi bước tới cửa sổ ngó ra ngoài. "Hình như mình là hàng xóm của nhau thì phải", người đàn ông nói.

"Gì chớ ?".

"Đúng rồi, chỗ ở của tôi ngay đây mà", người đàn ông nói.

Tôi nhìn ra ngoài thấy một căn nhà cũ kỹ, tách biệt khỏi tòa nhà chung cư này. Tôi đã thấy rõ, sân cỏ cắt tỉa gọn ghẽ, vách tường sơn sạch sẽ, nhìn nó mà cứ tưởng tưởng chủ nhân của nó là một đôi vợ chồng già kỹ tính. "Ông sống ở đó sao, nhà đẹp quá".

"Hả ? Ừ, cũng đẹp. Ra đây sống cũng được lắm", người đàn ông nói.

"Sao lại nói là "ra" ?", tôi ngạc nhiên. Lúc ấy mắt tôi đang dán chặt vào bàn tay người đàn ông, ông ta đang mò mò dưới háng một cách vô thức như cánh da đen hay làm, cứ như ông ta chẳng hề để ý gì việc mình làm. Ông ta có cái thứ ngon lành ở đó. Ra ư ? Phải rồi, móc nó ra cho mình coi thì hay biết mấy...

"Cậu phải trả tôi thêm tiền thì tôi mới dọn hết đồ cho cậu ?", người đàn ông đổi đề tài nói chuyện.

Tôi giật mình, ngó ông ta rồi lắc đầu, "Tiếc là tôi không có tiền".

"À phải, cậu đang vay nợ mà", người đàn ông nói, "Thôi được rồi. Bỏ đi. Cậu chẳng cần trả năm đô kia nữa làm gì. Tới ở vui vẻ là được rồi". Nói xong người đàn ông bỏ đi, không phải là đi ra cửa, mà là bước tới mở cửa sổ mà leo qua. Người đàn ông thả chân xuống sân cỏ chẳng mấy khó khăn. Tôi trông theo người đàn ông rảo bước tới cánh cửa bên hông nhà, ông ta còn ngoáy lại nhìn tôi gật đầu rồi vào nhà.

Thế là người khuân vác bỏ đi mất tiêu. Ngốc thật ! Giá mình bỏ ra thêm chút đỉnh thì đâu có rước khổ vào thân thế này ! Một buổi chiều thất bại !

Mọi việc cứ tiếp diễn. Tôi để ý hàng xóm của mình, để ý căn nhà sơn trắng bên cạnh. Có nhiều đàn ông ở đó, người thì làm việc ngoài sân, kẻ lang thang đi lại ngoài hiên nhà, cưới nói, hút thuốc... dù sao đi nữa tôi cũng chẳng hiểu đó là loại người gì ! Không thấy bóng dáng phụ nữ, nhưng có điều chắc chắn là những người đàn ông này chẳng bà con gì với nhau !

Người quản lý chung cư này là một người đàn bà vừa ốm nhom, vừa lùn tịt, chắc là lai Trung Đông (dù tôi biết chắc bà ta là người Mỹ, nhưng biết đâu được ?), lúc này bà ta vừa đi tới, tôi hỏi, "Cô ơi, ai sống ở nhà bên cạnh vậy ? Lúc đầu cháu cứ nghĩ là một cặp vợ chồng già, nhưng bây giờ thì hết đoán nổi, nó là thứ nhà gì vậy cô ?"

"À, căn nhà đó hả ?", người đàn bà nhắc lại, có vẻ dè dặt qua giọng nói. "Người ta sẽ đóng cửa chỗ này, làm hàng xóm với họ thật là nhục, vậy mà người ta còn đưa họ vào đây hoài".

"Sao ạ ?", câu trả lời ngoài sức tưởng tượng của tôi, "Vậy nó là.... là... nhà thổ phải không ạ ?" Ừ, có lẽ đó không phải là cách phỏng đoán hay ho gì, nhưng trong lúc hấp tấp cộng với những điều mình thấy nên tôi nói bừa !

"Không phải", bà quản lý phủ nhận. "Đó là trại cải huấn dành cho những người bị kết án. Người ta buộc họ phải ở đó trong 6 tháng sau khi được ra tù, để tạo cơ hội cho họ tìm việc làm và những việc khác". Viên quản lý e hèm rồi nói tiếp, "Dĩ nhiên, hầu hết trong số họ ngựa quen đường cũ, lại tái phạm ngay sau đó. Vậy mà người ta xây căn nhà này ở ngay sát chung cư của mình". Bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh, "Bộ cậu không nhớ hợp đồng đã ký hay sao, cậu đăng ký ở đây một năm cơ mà ?".

"Cháu ấy à ? Ồ không, chắc không phải thế". Bây giờ thì tôi nhận ra cái lý do mà giá cho thuê rẻ mạt như thế, nhưng khi bạn là một sinh viên như tôi, nếu có căn hộ rẻ tiền nào thì chắc chắn bạn sẽ nhanh tay chộp lấy cơ hội. "Dù sao biết được chuyện cũng tốt". Một cái trại cải huấn sát bên cạnh thật là phiền !

Chuyện này không xảy với người khác mà lại xảy ra với tôi khi dọn đến đây ở. Thằng cha da đen đã vào căn hộ của mình, chắc là để ý chỗ tôi ở rồi !

Ủa, mà mình lo chuyện gì đây chứ ? Đồ đạc mọi thứ của tôi đều đóng trong thùng, ti vi, cassette cũng đóng gọn trong thùng, ông ta làm sao mà biết thứ gì trong đó được. Bây giờ đơn giản là phải khóa cửa sổ và để mắt tới đồ đạc của mình là được, và nếu có mất thứ gì thì tôi biết chắc phải tìm ở đâu rồi.

Tối hôm ấy, tôi luôn để ý tới cửa sổ đề phòng người hàng xóm da đen buồn tình bò vào. Phải chịu đỡ đêm nay, ngày mai phải mua khóa về khóa lại mới xong. Có khóa thì... "Ôi, cái cửa chết tiệt này !", tôi phải thốt lên.

Cái cửa sổ không có khoen móc ! Có cái lỗ cũ nơi người ta làm móc trước đó, còn lại trụi lủi, không có gì hết. Làm thế nào khóa cửa được đây ? Nếu có khoen thì tôi còn kiếm thứ gì đó chốt ngang, còn không then, không móc thì tôi biết làm gì ngoài việc để nó tự nhiên mở hoác ra. Khoảng trống ấy đủ để một người chui vào chui ra, chẳng phải thằng cha da đen đã chui qua cửa sổ về nhà đó sao ?

Chẳng còn hy vọng gì, tôi đành phải chịu một thời gian ngắn thôi, ít nhất là đêm nay. Ngày mai, khoen móc sẽ là thứ liệt kê đầu danh sách những thứ cần mua, kèm theo những thứ báo động chống trộm. Những thứ này, tiền bạc không thành vấn đề ! Có lẽ không quá đắt.

Tôi rùng mình nhìn trại cải huấn vài phút mà cảm thấy bất an. Biết đâu chừng có tên nào đó "thổi" một vài món đồ của tôi thì sao ? Nếu chuyện ấy xảy ra thì tệ quá. Nhưng đâu cần lo lắng nhiều. Mua móc, mua khóa xong thì đâu sẽ vào đấy, chẳng cần lo nghĩ nữa. Chắc chắn như thế !

Tắm rửa xong xuôi, tôi định đi ngủ. Chưa cần tháo dỡ đồ đạc ra khỏi thùng vội, còn hai ngày cuối tuần tôi thừa thời gian làm việc này.

Tôi mặc bộ pajamas vào rồi, nhưng vẫn còn dụ dự. Làm gì phiền phức vậy, mình ở đây có một mình mà. Lần đầu tiên trong đời, mình có căn hộ riêng, không ở chung phòng với ai hết. Mình có ở ở truồng mà ngủ cũng chẳng sao !

Nghĩ thế tôi lại cởi ra, để trần truồng vào chui vào chăn. Phải tận hưởng cái thú của sự tự do mới được, bây giờ mình đã lớn rồi, mình phải có quyền tự do cho riêng mình chứ ! Mình muốn ngủ thế nào tùy thích.

Nằm trên giường, tôi cảm thấy mọi thứ đều lạ lẫm khiến tôi không tài nào chợp mắt được. Cho tới lúc mòn mỏi, lúc còn mơ mơ màng màng, tôi mơ thấy một giấc mơ không vui vẻ gì, ở chỗ cửa sổ đang mở có một gã chui vào, gã tới gần và tôi đang gặp nguy hiểm !

Tôi giật mình thức giấc, không biết vì cơn ác mộng hay vì tiếng động. Nhìn ra cửa sổ, tại sao không chứ, nói cho cùng chỉ là ác mộng thôi mà, cửa sổ một cánh không móc khóa, một cánh mở hoác đủ chỗ cho một người chui lọt vào căn hộ độc thân của mình !

Nhưng khung cửa sổ bây giờ không trống hoác như trước mà có một người đàn ông da đen chễm chệ ngồi trên bệ cửa. Tôi nghĩ chắc cánh cửa va vào tường gây tiếng động đánh thức tôi dậy.

Thôi chết rồi, thứ hai. Điện thoại của tôi đăng ký đến thứ hai mới hoạt động. Nhưng tôi vội chộp ống nghe, ngón tay tôi run lẩy bẩy, "Tôi sẽ gọi 9-1-1 đó", giọng nói của tôi cũng run theo.

"Này", người đàn ông nói với tôi, "Chỉ là chuyến thăm viếng bình thường thôi mà. Bộ điên hả ?".

"Ơ... nhưng sao vào giờ này !", tôi nói, "Có đúng là ông leo cửa sổ vào không ?".

"Quen quá, có gì mà ngại chớ", người đàn ông vừa nói, vừa định đi tới. Lúc này ông ta mặc chiếc áo thun ngắn tay và quần đùi. Chiếc quần độn phồng lên vì con cặc của người đàn ông. Cái ý nghĩ cho rằng quen biết của người đàn ông mới kỳ quái làm sao.

Tôi hấp tấp nói, "Đứng yên ở đó ! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.", tay tôi bắt đầu lần trên phím số điện thoại.

Người đàn ông lại ngồi xuống bệ cửa sổ. "Cứ việc, tôi ngồi đợi đây, chẳng trốn đi đâu mà sợ".

Mẹ kiếp, thằng cha này đang chơi tháu cáy mình đây. Biết phải làm gì bây giờ ? Tôi đành từ bỏ ý định gọi cho cảnh sát, gác ống nghe xuống điện thoại.

"Như vậy có tốt hơn không", người đàn ông da đen nói, rồi lại đứng dậy.

Tôi cảm thấy không đủ sức thốt lên lời, giọng run run, "Tôi còn vài đô trong ví, trong tủ quần áo đằng kia. Ông muốn lấy cassette và ti vi luôn cũng được. Ngoài ra tôi không còn gì đưa cho ông hết đâu".

Người đàn ông da đen bước tới đầu giường, vén quần chìa cặc ra cho tôi. Ánh sáng bên ngoài hắt vào làm tôi thấy rõ ràng. Chúa ơi, thằng cha này có một con cặc kinh khủng quá, dài mà bự nữa !

"Sao không sờ thử coi, làm cho nó sướng một chút đi cưng", người đàn ông nói với tôi với cái giọng ngầm bảo rằng cho dù tôi muốn hay không cũng phải làm ! "Cậu thừa biết mình muốn gì mà". Người đàn ông nói như thấu rõ suy nghĩ trong đầu của tôi.

Tôi ngước lên nhìn, hai mắt mở to, "Tôi...ơ... tôi...", tôi ấp úng không biết phải nói gì ngoài những từ trên như người bị tật nói lắp.

"Coi nào, bú cặc cho anh đi cưng", người đàn ông vỗ con cặc vào mặt tôi lách chách.

Đầu cặc va vào má, nơi lỗ tiểu ươn ướt nước nhờn và nhểu lên má tôi, nóng hổi, hăng nồng, và cái hơi hướng đàn ông ấy khiến rôi rụng rời, đầu cặc quệt thành những vệt nơi má như vệt cắt và thứ nước nhờn vương vãi ấy giống như máu rỉ ra từ vết thương kia.

"Bú đi", người đàn ông gằn giọng thúc hối.

Tôi không nhớ mình có nhúc nhích gì không, nhưng rõ ràng là có, tôi chồm tới trước và cầm con cặc ú na ú nần ấy đưa vào miệng mà mút.

Cái mùi con cặc gã nghe ghê ghê, hẳn là gã không thường vệ sinh sạch sẽ nên có cái mùi khăm khẳm, ngai ngái nghe rất khó chịu. Ở cái rãnh giữa đầu khấc và thân cặc còn đóng bợn tinh dịch cũ, càng khiến tôi ghê cả người. Tôi dùng lưỡi liếm chỗ đó và phun ra ngoài.

"Món bơ béo ngậy như vậy mà mày không khoái sao hả ?", gã đàn ông nói. Gã đưa tay ấn đầu tôi xuống không để rời khỏi con cặc gã một phân. "Mày làm tao thất vọng quá !".

Tôi đành tiếp tục công việc, miệng tôi mút chùn chụt thô bạo, bây giờ thì gã để mặc tôi làm theo ý mình, gã bắt đầu nhấp cặc theo nhịp độ bú của tôi mà đụ, cái giọng khàn đục của gã vang lên đầy thú tính và ham muốn khi gã nẩy đì ra trước ấn cặc sâu trong miệng tôi.

"A..., đụ mẹ, mày bú phê dữ quá, nhưng đủ rồi".

Gã giật con cặc khỏi miệng tôi và nói với giọng hể hả, "Tao biết đám trẻ như mày khoái cởi truồng nằm ngửa chờ đụ. Khoái thấy con đĩ mẹ mà làm bộ làm tịch. Nếu không mày chẳng để cửa sổ chờ tao vô rồi, phải vậy không ?".

"Không phải, cửa sổ bị hư chốt rồi", tôi lắp bắp nói, "Tôi chưa kịp mua móc khóa. Ông cứ nhìn đi khắc biết. Với lại, tôi ở truồng ngủ chỉ vì thấy thoải mái, chứ đâu phải vì... ".

Trong lúc tôi đang kể lể, gã lôi tôi dậy hẳn, rồi vít sấp tôi xuống giường trong tư thế bò, gã trèo lên giường từ mé sau xốc tới, hai tay gã kéo chân tôi dạng ra.

Thấy gã làm như vậy, tôi hoảng hồn la lên : "Trời ơi, đừng, tôi không muốn gì hết".

"Can đảm lên coi nhóc", gã đàn ông da đen nói, "Tao sẽ đụ mày, nhưng mày sẽ khoái ngay thôi".

Tôi cảm nhận con cặc gã đẩy mạnh vào trong lỗ đít mình, tôi thét lên "Ôi, đau quá... ôi, Chúa ơi !".

Tôi bị một gã da đen cặc ngựa hiếp dâm, dù tin hay không, nhưng đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất. Tôi vừa rên la, vừa ngoáy đầu nhìn, rồi quay lại đầu hướng ra cửa sổ.

Có một người đàn ông khác đứng đó nhìn tôi. Không phải nhìn một mình tôi mà nhìn hai người chúng tôi. Người này to con như gã da đen, nhưng nhìn màu da và cái mũi hơi khoằm khoằm, thì có lẽ người này là người gốc la tinh hay có dòng máu của người da đỏ. Nhưng chắc không phải la tinh, trông người này bự con quá xá. Lúc tôi nhìn gã phán đoán, thì con cặc ngựa gã da đen đụ tôi từ phía sau cũng cảm thấy bớt đau nhiều. Người đàn ông da đỏ ngoác miệng ra cười, tay gã vân vê cặp vú trên ngực mình. Trời đất ơi, người này cũng cởi truồng hồi nào đâu sẵn !

Chúa ơi, không biết còn chuyện gì xảy ra ở đây nữa ? Gã đàn ông da đen đụ như điên, những cú thụt mạnh bạo khiến tôi phải thét lên.

"Thằng này bót dữ lắm hả ?", gã đàn ông mới tới hỏi, làm như tôi không hề có mặt ở đây.

"Ừ, đã lắm, chơi quíu con cặc luôn á", gã da đen làu bàu, "Tao chắc nó hết dzin rồi, nhưng gặp tao thằng nào không khóc mới lạ. Như vậy đụ mới hứng chứ".

"Vậy thì tốt, chừng nào làm xong thì tới lượt tao", người đàn ông da đỏ đáp.

Chừng nào nó mới chơi mình ? Thiên địa thánh thần ơi, chuyện này là sao đây ? Chuyện gì xảy ra với mình vậy ?

Cơ thể tôi co rút vì sức mạnh của những cú đâm tận lực của gã da đen. Lúc gã đụ, tôi chỉ biết rên la không dứt, nhưng lúc này tiếng rên hình như không phải do cơn đau xé thịt nữa ! Khoái cảm bắt đầu thay chỗ và mỗi lúc một nhiều "Ôi, em chịu hết xiết rồi", tôi cất lời than vản trong cơn hứng tình.

"Tao thấy thằng nhóc "chịu đèn" rồi đó". gã da đỏ bình phẩm.

"Hề... hề... thằng nào qua tay tao cũng xịt khí tùm lum. Lúc đầu õng ẹo không chịu, nhưng tới phút chót thì khoái thấy con đĩ mẹ, cầu mà quỳ lạy để tao hạ cố chơi thêm vài vần cho sướng lỗ đít" . Gã da đen không dấu nổi vẻ tự đắc.

"Lẹ lên, rồi tới phiên tao. Mày đụ dai thấy con đĩ mẹ, ai mà chờ cho thấu".

"Con đĩ mẹ mày", gã da đen chửi thề nhưng chẳng có vẻ gì tức giận cả, "chừng nào xong thì tới phiên mày, mất phần đâu mà lo ?".

"Mấy đứa bây làm gì đó", có giọng nói một người thứ ba. Người đàn ông này ở tuổi trung niên, dòm mặt gã chẳng khác mấy thằng mặt rô, chắc là không ít lần "choảng" nhau.

"Ở đây có cái lồn nai tơ ngon lành lắm", gã da đỏ nói, "Thằng John đụ nó la làng luôn, chừng nào xong thì tao sẽ chơi nó".

Gã đàn ông mới xuất hiện đáp, "Đã quá, phải có trò vui gì đón mừng lính mới chứ !".

Bây giờ gã da đen đã có thêm khán giả nên càng đắc chí, gã đụ tôi không còn biết trời đất là gì, cứ tưởng như muốn nhồi nhét cả cái tấm thân đồ sộ của gã vào hết trong người tôi, khi nghe tôi la lớn, gã túm tóc tôi giật ngửa đầu ra sau, con cặc gã như khẩu đại bác lù lù đẩy tới.

Gã da đen gầm lên như con sư tử phủ lên trên lưng tôi, người gã ép sát không còn một khoảng cách nhỏ, gã đã tới chỉ, "A.... đụ mẹ mày, nhóc. Tao sắp ra đây nè, tao sẽ cho mày uống hết khí tao mới được, ra lẹ lên nhóc, ra đi, a.... ư.... a.....!"

Dòng tinh dịch nóng hổi của gã bắn vọt trong đít tôi khiến tôi rên lớn, cũng vừa lúc gã ra thì tôi cũng đạt cực khoái. Có lẽ do con cặc gã dài mà bự quá, ma sát mạnh tuyến tiền liệt nên tôi không chịu được, sự sung sướng, thèm muốn và khao khát dục tình lên cao nên không kềm chế nổi chính mình, dòng nước trắng nhờn vọt ra đầy vải trải giường, hai gã đàn ông đứng xem cười hô hố, thật đáng ghét !

Gã da đen rút cặc ra rồi vỗ chan chát vào mông tôi mà nói : "OK, tới lượt mày đó, Martin".

Sau khi xuất tinh mệt gần tắt thở, tôi bây giờ đã ngất ngư, rồi thấy mông mình lại bị kéo nhổm lên và lại bị con cặc gã da đỏ bắt đầu thao túng. Tôi cảm nhận được chất nhầy đặt sệt quết lên con cặc dài thòng của gã da đỏ kêu phòm phọp trong lúc gã đụ. May thay, nhờ thằng cha da đen khỏe mạnh, khí huyết sung mãn nên khí ra đầy nhóc lỗ đít, nên gã da đỏ giã cặc vào mông tôi cũng không hề hấn gì.

"A... trời đất !", gã da đỏ thốt lên, "Mày ra nhiều quá, chơi trơn không thấy đã ! Chắc là nong banh lỗ đít thằng nhóc này còn gì ?"

"Đụ mẹ mày", gã da đen bực tức càu nhàu, "Vậy thì mày cho thêm một mớ khí nữa cho thằng Carl hưởng của thừa, không được sao ?" .

"Đồ khốn, tụi bay nghĩ rằng tao chịu "đi giày cũ" chắc, tụi bây điên thì có", gã đàn ông thứ ba vào sau mắng, "Tao có cách riêng của tao. Dám cá với tụi bây là thằng này thổi hết chỗ chê".

Gã thứ ba tên Carl nâng cằm tôi lên, rồi nói "Mày chuẩn bị mút kẹo của tao chưa nhóc ?".

Bị thằng da đỏ đụ tới tấp sau đít, nên chuyện nút cặc trước mặt với tôi lúc này đâu thành vấn đề. Tôi khẽ gật đầu.

Vì vậy, trong khi gã da đỏ hì hục "cưa" tôi đằng sau, thì tôi rảnh rang bú cặc Carl. Thằng cha này còn bẩn hơn cả gã da đen, nhưng lúc này tôi không màng gì tới chuyện ấy. Tôi giở hết tài nghệ của mình quyết kết thúc cuộc chơi chóng vánh. Không mấy khó khăn, chỉ một lúc là Carl xuất tinh, gã lầm bầm "Đồ nỡm, mày có nghề đó", gã nâng mặt tôi ngước lên, tôi chỉ nhìn gã cười mà không nói gì, đương nhiên là tôi có nghề rồi ! Đối với những nạn nhân vừa bị bạn rút kiệt tinh lực, trong trường hợp bạn bị đối xử như một thằng đĩ trai, thì rõ ràng họ thích những ngón nghề của bạn, vì họ không dễ chịu đầu hàng bao giờ.

"Anh làm xong rồi à ?", lại có một giọng nói khác. Tôi ngước lên thì thấy một thanh niên tóc vàng mảnh khảnh.

"Ừ, mày chơi nó được rồi đó", Carl nói, "nhưng phải đợi Marvin, nếu nó khoái đụ lỗ đít".

"Phải đấy, em khoái chơi cặp mông nó lắm", có tiếng một gã da đen khác, thì ra đó là một gã đứng sau người thanh niên tóc vàng, người thấp hơn một chút, nhưng trông vạm vỡ. Và còn thêm mấy người nữa đàng sau.

"Trời, chuyện gì vậy ?", tôi hỏi trong lúc Martin đã thọc cặc đụ đít tôi rồi.

Người thanh niên tóc vàng đáp, "Nghe nói chú mày mới dọn tới ở, thì phải làm lễ ra mắt anh em tụi tao chứ !".

Ôi trời ! Kiểu này chắc thức trắng dã con mắt ?

Cái cảm giác ấy khiến tôi đớ người, một hàng dài đàn ông, toàn là người đô con, rảnh thời gian tập luyện trong tù, những gương mặt rô mà cuộc đời ngập chìm trong tội ác mang đến cho họ, bây giờ tôi trở thành món đồ chơi để cho họ cởi...

Nhưng điều ngạc nhiên hơn cả, là tôi lại nứng lên khi nghĩ tới chuyện đó. Tôi nhíu đít lại, lớp cơ thít con cặc gã da đỏ tên Martin khiến nó rên la thảm thiết như chính nó bị hãm, và... chung cuộc là nó phải xịt khí quy hàng. Martin đè sấp lên lưng tôi khiến tôi ngã dúi xuống giường, tôi cảm thấy sức nặng của kẻ chinh phục mình, một gã đàn ông lực lưỡng nhớp nháp mồ hôi, tinh dịch đang mệt lử, tôi liên tưởng thân người của gã da đen đô con như Martin, gã da đen tên John, có lẽ đây chính là định mệnh của tôi chừng nào tôi còn sống ở đây.

Tôi hoa mắt nhìn những gã đàn ông xúm xít vây quanh giường tôi, tôi đành thở dài, "Ai kế tiếp đây ?".

"Tao", gã thanh niên tóc vàng dúi cặc vào miệng tôi. Tới lúc này thì tôi gần như không còn biết cặc nào tốt xấu, cặc nào sạch dơ !

"Tao nữa", gã da đen đầu tiên tên John khi nãy vừa xuất tinh, bây giờ lại la lên rồi leo lên giường tra cặc vào lỗ. "Tao phải chịu gần 4 tháng trời trong cái trại này, tao sẽ đụ mày hàng đêm cho tới chừng nào ra trại mới thôi".

"Tao cũng vậy", gã thanh niên tóc vàng hổn hển nói trong lúc tôi bú cặc cho gã. "Tụi tao ở cái trại này đâu có được ra ngoài nửa bước. Giờ có mày ở đây thì tiện quá !".

Và cứ thế, mọi việc kéo dài suốt đêm. Trại cải huấn, tôi nghiệm ra được rằng, có hơn 30 thằng đàn ông ở đó, và tôi đoán thằng đêm hôm ấy thằng nào cũng có phần. Bị đụ tơi tả như vậy, sang ngày hôm sau tôi không dậy nổi, cũng may là suốt ngày này bọn chúng không ai tới quấy nhiễu tôi nữa. Nhớ lại đêm hôm trước, cho tới thằng thứ mười hai thì tôi bèo nhèo hết biết ai với ai nữa rồi !

Sang ngày kế tiếp, tôi mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, quay trở lại nơi đậu chiếc U-Haul để đi mua sắm những thứ cần thiết. TV và cassette vẫn còn nguyên trong nhà mặc dù bọn đàn ông nứng cặc kia ở lại đó hàng giờ đồng hồ. Tôi đoán bọn họ không muốn lấy cắp đồ của mình – người trở thành một món đồ chơi của họ.

Gã đàn ông da đen tên John đang ở bên ngoài, gã ngồi trước hàng ba hiên nhà. Gã vẫy tay gọi tôi "Đi đâu vậy ?". Gã hỏi tôi.

Tôi hiểu ngay lý do vì sao gã hỏi như vậy. "Mua sắm chút đỉnh. Hai ngày nữa em phải vào học rồi".

"Sáu giờ tối về kịp không ?", gã thắc mắc muốn biết.

"Ừ, sáu giờ em sẽ về", tôi đồng ý.

"Tốt", gã nói, "Tao có mấy người bạn ở mé công trường xây dựng dưới kia muốn gặp mày. Vậy đi về đúng giờ nghen, nghe tao nói gì không ?"

Tôi không thể trả lời không, tôi phá cười, "Em sẽ về ngay mà, được chưa ?".

"Tốt lắm", John nói, "à này, nhóc ?"

"Gì chứ ?", tôi hỏi.

John vò vò háng nói, "Thấy đàn anh mày làm việc ra sao ?". Tôi phì cười, đưa ngón cái ra dấu "number one". Sự thực thì những gã đàn ông đến sau tôi không nhớ rõ, ấn tượng nhất chính là John, gã đầu tiên mở màn cho trò chơi tập thể này. Mọi cái ở gã đều khác người !

John nháy mắt với tôi : "Tối nay hai cái nữa nghen !".

Chương trước Chương tiếp