Trang chủVẫn Còn Rung ĐộngChương 37: Dương Dụ Nguyên

Vẫn Còn Rung Động - Chương 37: Dương Dụ Nguyên

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

Người bạn gái nhút nhát đột nhiên đưa ra đề nghị như vậy làm sếp Tiêu có chút trở tay không kịp.

  Tay Tiêu Sở Ngôn trượt xuống, ôm cả người cô vào lòng, không nói lời nào, cúi xuống thoả mãn yêu cầu của bạn gái.

   So với những lần trước bị động, Dịch Sơ Ngữ lúc này cũng không chịu thua kém, bản hợp đồng thuê nhà kia đã cho cô thêm dũng khí.

  Ngay khi đôi môi mỏng của Tiêu Sở Ngôn chạm vào, cô liền duỗi ra chiếc lưỡi mềm mại nghênh đón.

   Hai tay vòng qua cổ anh, nhắm mắt lại trải nghiệm nụ hôn sâu.

   Dịch Sơ Ngữ tỉ mỉ liếm từng tấc môi Tiêu Sở Ngôn, cảm nhận đường nét trên môi anh, cẩn thận từng bước từng bước.

   Cô cạy mở cái miệng đang đóng hờ của anh, đưa lưỡi vào để thăm dò tình hình, sau đó cuốn lấy lưỡi anh.

   Những người đã kết thân với Dịch Sơ Ngữ đều nói rằng cô không phải là một người năng động và dường như không có hứng thú đặc biệt với bất cứ thứ gì, chỉ có viết tiểu thuyết mới có thể khiến cô trở nên hào hứng.

   Đã nhiều năm quen với sự cô độc, rất khó để làm trái tim cô trở nên ấm áp.

   Dịch Sơ Ngữ cũng nhận bản thân mình quá đơn điệu, cô sợ giao tiếp, mệt mỏi với cuộc sống bận rộn.

   Nhận thức đã ăn sâu này chỉ trở nên rõ ràng sau khi Tiêu Sở Ngôn xuất hiện.

   Cô muốn yêu Tiêu Sở Ngôn, yêu anh như cách anh yêu cô.

   Tận hưởng cảm giác thoải mái khi được hôn, nụ cười trên miệng Tiêu Sở Ngôn không thể giấu được.

   Nụ hôn kết thúc.

   Dịch Sơ Ngữ rời khỏi môi anh, ánh mắt khóa chặt cánh môi bị cô hôn đến hồng nhuận, sau đó liền thẹn thùng mà cúi đầu.

   Đội trưởng Tiêu suy nghĩ một chút, hỏi cô: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

   Dịch Sơ Ngữ nới lỏng vòng tay quấn quanh cổ anh, lùi lại vài bước.

   Bỗng cô kêu lên:

   "Tay em dính dầu mỡ."

   Từng chữ thốt ra từ miệng cô.

   Dịch Sơ Ngữ vội tìm góc áo của sếp Tiêu, nơi tay cô vừa níu, dù vết loang rất mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy.

   Trong lòng cô hơi căng thẳng, sếp Tiêu nhà cô vốn là người cuồng sạch sẽ.

   Tiêu Sở Ngôn nhìn ánh mắt cô, liền nhận ra dấu vết.

   "Đền bù xong rồi"

   Anh nói một cách bình tĩnh.

   Dịch Sơ Ngữ không hiểu ý của anh: "Cái gì?"

   "Vừa rồi em hôn anh nhiệt tình như vậy, coi như là đền bù cho vết bẩn này đi."

   Đội trưởng nghiêm túc nói ra những lời như vậy làm trong lòng Dịch Sơ Ngữ lại dấy lên từng đợt sóng.

   Tiêu Sở Ngôn thay giày, cởi áo khoác ném vào phòng tắm, xắn tay áo chuẩn bị nấu ăn.

   Dịch Sơ Ngữ đứng ở phía sau bỗng lên tiếng: "Chủ nhà Tiêu"

   Anh sững người tại chỗ, cứng đờ, không quay đầu lại, cũng không lên tiếng.

   Dịch Sơ Ngữ nói tiếp: "Không ngờ Tiêu đội trưởng cũng thích lừa gạt bạn bè."

   Cô cố ý dừng lại, bắt chước giọng nói của anh tối hôm qua: "Anh quả là có năng lực."

   Tiêu Sở Ngôn cười đến nỗi vai khẽ run, quay đầu đối mặt với cô.

   "Em vào phòng của anh."

   100% khẳng định, không nghi ngờ gì cả.

   Dịch Sơ Ngữ đột nhiên cảm thấy việc tự ý vào phòng mà không được phép là vô cùng trái đạo lý.

   Dịch Sơ Ngữ táo tợn thừa nhận: "Vâng."

   "Cho nên, nhiệt tình vừa rồi của em là vì bản hợp đồng kia?" Tiêu Sở Ngôn nhướng mày.

   "Vâng." Dịch Sơ Ngữ thừa nhận.

   Tiêu Sở Ngôn gật đầu, trầm ngâm: "Vậy thì, không có cách nào đền bù rồi."

Dịch Sơ Ngữ cảm thấy đầu óc mình xoay trở không kịp.

   Cô ngây người mở miệng: "Cái gì?"

   Đội trưởng nâng cằm hướng phòng tắm, nói: "Quần áo do em giặt."

   Ngắn gọn và lãnh đạm.

   Dịch Sơ Ngữ tức giận giậm chân, cô đã tưởng tượng ra một bức tranh lãng mạn ấm áp, không ngờ lại  trở nên tình cảnh như này.

   Cô bĩu môi: "Vậy mà anh cũng tính tiền thuê nhà của em."

   Như vừa nghe thấy một câu nói đùa, Tiêu Sở Ngôn xắn tay áo lên cười: "Nếu anh nhớ không lầm, có người từng nói giá thuê nhà quá rẻ, còn sợ chủ nhà bị lỗ."

   Cô đúng là có nói như vậy, nhưng cô không ngờ đội trưởng gian xảo lại đóng hai vai.

  Hoá ra ngay từ đầu đội trưởng đã ngấp nghé cô.

   Cũng quá âm hiểm

   Gọi anh là "thỏ trắng" cũng quá oan uổng rồi.

   Dịch Sơ Ngữ vốn không phải là người hoạt ngôn, đối mặt với sếp Tiêu giảo hoạt mặt dày xem như cô nhận thua.

***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

   Tiêu Sở Ngôn không vội, xắn tay áo hai bên, theo thói quen kiểm tra xem ống tay áo hai bên có cân xứng không, sau đó nói với Dịch Sơ Ngữ: "Sao, em vẫn muốn quay về bên kia?"

   Cũng không phải, cô chỉ là cảm khái về lòng dạ của sếp Tiêu.

   Dịch Sơ Ngữ sắp xếp từ ngữ trong đầu.

   Đội trưởng vốn thường không nói nhiều, lại tiếp tục: "Gấp cái gì, căn nhà này về sau cũng là của em."

   Giọng điệu của Tiêu Sở Ngôn nghiêm túc và chắc chắn, không có lời nói ngọt ngào, không có lời tỏ tình nồng nhiệt, một câu nói rất đơn giản, lẽ ra giống như một câu nói đùa, nhưng lại là khẳng định.

   Lần này, Dịch Sơ Ngữ bị anh trêu chọc đỏ bừng mặt, tâm tình trở nên vô cùng bối rối.

   Không ngờ một người đàn ông bề ngoài lãnh đạm lại có sức mê hoặc như vậy.

   Tiêu Sở Ngôn vào bếp bắt đầu làm bữa trưa, tiếng nước chảy sột soạt.

   Dịch Sơ Ngữ sờ sờ khuôn mặt nóng ran.

   Cô bước đến cửa bếp, chống một tay lên khung cửa và nhìn anh chằm chằm.

   Bên kia, đội truởng đang chăm chú nấu ăn.

   Tiêu Sở Ngôn tới lui trong bếp, rửa rau, làm thịt.

   Dịch Sơ Ngữ trong lòng tràn đầy hạnh phúc, đầu óc trống rỗng, ánh mắt dõi theo động tác của Tiêu Sở Ngôn, trong mắt chỉ toàn hình ảnh người đàn ông tháo vát này.

    "Tiêu Sở Ngôn, trước đây em rất thích anh phải không?"

   Hỏi xong, Dịch Sơ Ngữ cũng giật mình sửng sốt.

   Tiêu Sở Ngôn không trả lời.

   Anh đúng là không thừa nhận, thậm chí nhiều lần Sơ Ngữ cố ý hỏi chuyện quá khứ thì anh cũng không có ý nói ra.

   Nếu như cô nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, Tiêu Sở Ngôn nên vui mừng, nhưng anh không đề cập tới.

    Dịch Sơ Ngữ có thể đoán được nguyên nhân.

   Tiêu Sở Ngôn sợ cô gặp phải gánh nặng tâm lý, anh sợ cô buồn.

   Khi bữa trưa đã xong, hai người ngồi đối diện trên bàn ăn.

   Nếu không có việc gì quan trọng, Tiêu Sở Ngôn sẽ giảm tốc độ để chờ Sơ Ngữ, anh không muốn cô có cảm giác ngồi ăn một mình.

***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

   Ăn uống xong, Tiêu Sở Ngôn hỏi: "Ba mẹ em thích cái gì?"

   Dịch Sơ Ngữ đoán được anh muốn làm gì, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Để hôm khác em tự ra ngoài mua..."

   Tiêu Sở Ngôn cười: "Làm sao, em sợ anh không trả được?"

   "Không phải, đó không phải là ý của em."

   Dịch Sơ Ngữ đúng là sợ móc sạch ví của sếp Tiêu nhà cô, cha cô thích uống trà, nghiên cứu rất nhiều về trà cụ, nếu mua một bộ chất lượng tốt chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền.

   Trước đây, cô từng tra Baidu về thu nhập của cảnh sát hình sự, thực sự không bằng thu nhập viết văn của cô.

   Tiêu Sở Ngôn nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói thẳng: "Anh còn có thu nhập ở nguồn khác."

   "Hả? Anh còn đi làm thêm sao?"

   "Anh có tiền đầu tư."

   Dịch Sơ Ngữ thật sự không nghĩ tới.

   Đang nghỉ trưa giữa chừng, Tiêu Sở Ngôn đột nhiên nhận được một cuộc gọi gấp, yêu cầu anh quay lại sở cảnh sát.

   Anh nói với Dịch Sơ Ngữ rồi đi ra ngoài.

   Dịch Sơ Ngữ cất bánh trứng vào tủ lạnh, tình huống khẩn cấp, ước chừng Tiêu Sở Ngôn sẽ không có thời gian ăn thử.

   Buổi chiều, Dịch Sơ Ngữ nằm suy nghĩ những chuyện từ thời trung học, muốn dựa vào nỗ lực của chính mình nhớ ra cái gì đó.

   Cô không còn là cô gái gục ngã khi đối mặt với những khó khăn nữa, cho dù quá khứ có bất hạnh đến đâu, vẫn luôn có rất nhiều thứ đáng để cô trân trọng.

   Phải mất một lúc lâu, Dịch Sơ Ngữ mới tìm được một hai tấm ảnh chụp cả lớp.

   Chỉ có một bức ảnh liên quan đến Mạnh Viên, rất đông, cô khi ấy đứng trong góc, tay cầm kéo, vô tình lọt vào khung hình.

    Dịch Sơ Ngữ dành cả buổi chiều tìm lại kỷ vật cũ.

Có lẽ hôm nay có chuyện thực sự xảy ra, Tiêu Sở Ngôn cũng không trở lại sau giờ tan sở.

   Dịch Sơ Ngữ định giúp Tiêu Sở Ngôn rửa sạch nguyên liệu, khi trở về liền có thể bắt tay vào nấu.

   Chưa kịp vào bếp thì có tiếng gõ cửa.

   Dịch Sơ Ngữ đứng ở cửa phòng bếp, không nhúc nhích.

   Tiếng gõ cửa lại vang lên.

   Đây không phải là ảo giác của cô.

Cô nhớ rõ Tiêu Sở Ngôn mang theo chìa khóa trước khi đi ra ngoài, lúc này có tiếng gõ cửa, hẳn không phải anh đã trở về.

   Dịch Sơ Ngữ đi tới mở cửa.

   Đứng ngoài cửa là một người đàn ông trạc tuổi sếp Tiêu, mặc âu phục chỉnh tề, vừa thấy không phải Tiêu Sở Ngôn là người ra mở cửa liền mỉm cười nhìn Dịch Sơ Ngữ, giới thiệu bản thân: "Xin chào, tôi là Dương Dụ Nguyên, em họ Tiêu Sở Ngôn."

   Dịch Sơ Ngữ nắm lấy cửa, chợt nhận ra tên anh ta rất giống với Dương Dụ Hân, chẳng lẽ là anh của Dương Dụ Hân...

   "Xin chào, tôi là Dịch Sơ Ngữ, Tiêu Sở Ngôn còn chưa trở về, mời vào ngồi trước."

***vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ: wattpad JolinaGG***

   Cô đẩy cửa mở đường cho Dương Dụ Nguyên.

   Dương Dụ Nguyên gật đầu, đi vào thay giày.

   Anh ta tìm thấy đôi dép dành cho khách, có lẽ cũng thường xuyên đến nơi này.

   Dịch Sơ Ngữ quan sát Dương Dụ Nguyên, đúng như lời Dương Dụ Hân nói, anh của cô bé quả thực không đẹp trai bằng Tiêu Sở Ngôn.

   Dịch Sơ Ngữ vào bếp nấu nước, trong lúc đợi nước sôi, cô gửi tin nhắn cho Tiêu Sở Ngôn, nói với anh rằng em họ của anh tới thăm.

  Sau đó, cô đi ra ngoài với một cốc nước.

   "Uống nước đi"

   Dương Dụ Nguyên hai tay cầm lấy ly nước, hỏi: "Cô có phải là bạn gái của Tiêu Sở Ngôn mà Dương Dụ Hân nhắc tới không?"

   Không ngờ cô gái nhỏ đó tự động giúp mình thăng chức, Dịch Sơ Ngữ sửng sốt, có chút ngượng ngùng cúi đầu, đáp "Ừm."

   Dương Dụ Nguyên nói đùa: "Tôi cứ tưởng Tiêu Sở Ngôn sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương cho đến năm 30 tuổi."

   Hai người trò chuyện linh tinh một lúc.

   Nửa giờ sau, Tiêu Sở Ngôn trở lại.

   Bữa tối vẫn chưa được nấu, cũng chưa ai ăn gì, cả ba quyết định ra ngoài ăn tối.

   Dương Dụ Nguyên liếc nhìn Dịch Sơ Ngữ, nói đùa với Tiêu Sở Ngôn: "Không ngờ anh lại trọng sắc như vậy, trước đó còn hứa nhường cho em căn phòng mà bạn gái anh đang ở mà."

   Khi Dịch Sơ Ngữ nghe được câu này, động tác thay giày trở nên cứng ngắc.

   Sau đó, anh ta nói với giọng đầy tiếc nuối: "Tôi đã nghe Dương Dụ Hân nói rồi. Khó trách tôi bị yêu cầu tự tìm một nơi khác, hóa ra là do một mỹ nữ làm đội trưởng quên mất người em họ này."

   Dương Dụ Nguyên liếc hai người một cái: "Nhưng mà, anh họ, thân thủ của anh cũng quá nhanh rồi."

   Một lần Dương Dụ Hân gọi điện cho anh ta, nói rằng bạn gái tương lai của Tiêu Sở Ngôn sống đối diện với nhà anh.

   Dương Dụ Hân không biết Tiêu Sở Ngôn có hai căn nhà ở đây, nhưng Dương Dụ Nguyên biết.

   Lúc đó anh sửng sốt đến mức thở không ra hơi, Dương Dụ Hân ở đầu dây bên kia đang tán gẫu rất nhiều, nhưng anh không nghe thấy.

   Tiêu Sở Ngôn vậy mà cũng có một ngày bỏ mặc anh em vì một người phụ nữ.

Chương trước Chương tiếp