- Vkook Hoan Hoc Truong Nha Nha Nha Chuong 48

Tùy Chỉnh

Sau khi ăn cơm xong, Thái Hanh nhận ra được một điều.

Việc gì ngại, duy chỉ việc ăn cơm người yêu nhỏ của anh một chút cũng không thèm để ý mặt mũi. Người ta về nhà ra mắt, ăn bữa cơm đầu tiên rất là ngượng ngùng, Chính Quốc lại không như thế, ăn cho đủ, cho bằng sạch đồ ăn người nhà anh gắp cho. Một chút cũng không khách sáo. Như thể uất ức nãy giờ, vừa áp lực và đau mông. Ăn cho lại tinh thần!

Sau khi ăn xong thì lại là người ngoan ngoãn hiền thục khả ái mặt mỏng phụ trách đảm đương việc rửa chén.

" Để con để con, bác gái cứ để con " Chính Quốc nhanh chân chạy đến bưng mâm chén.

" Cái gì? " Tô Cầm đột nhiên liếc Chính Quốc một phát cực kì hung hãn, như muốn ăn tươi nuốt sống.

" A? " Chính Quốc run rẩy hoang mang.

Mình đã làm gì sai?

" Hừ! " Như cảm thấy Chính Quốc chưa chịu đủ đả kích, Tô Cầm tiếp tục châm dầu vào lửa.

"....." Chính Quốc lệ rơi đầy mặt, muốn ôm tim nén đau.

Hức, lúc nãy mình ăn nhiều mọi người đều vui vẻ muốn chết, bây giờ đột nhiên lạnh nhạt rốt cuộc là vì cái gì?

" Hai bây giường cũng đã lên, còn gọi ta là bác gái! Thật quá đáng " Tô Cầm khó chịu vô cùng.

Chính Quốc cảm thấy có gì đó sai sai, liền vội mở miệng biện minh, Thái Hanh bên cạnh đã nhanh tay chặn miệng người yêu nhỏ lại, trao đổi ánh mắt với cậu.

Ngàn vạn lần đừng khai thật!

Hôm Chính Quốc bảo hai người " củi khô lửa bốc " ở trước mặt Chí Mẫn còn có Tại Hoa chứng kiến, nếu bây giờ biện minh. Quả thật càng nói càng thấy xảo trá, chính là đang ngượng ngùng biện hộ.

Còn nếu biện minh thành công, cũng khiến mẹ anh tức đến hộc máu.

Trách con trai ruột cái thứ không biết lựa thời cơ, thịt dâng tận họng còn không chịu ăn.

Sao tôi lại sinh ra một đứa con trai như anh chứ!?

Thái Hanh chính là quá hiểu mẹ mình còn gì?

Điền-trai tân- Chính Quốc không được cho cơ hội giải thích, vạn lần ủy khuất.

Tô Cầm một lúc cũng không thấy con rể sửa cách gọi, nhướng mày.

" Khụ... "

" Liền gọi đi " Thái Hanh nhỏ giọng thì thầm vào tai Chính Quốc.

Cậu gật đầu nghe lời, cùng lắm thì về sau dụ người ta lên giường bù lại. Như vậy mới không có lỗ.

" Mẹ... " Chính Quốc ngại ngùng gọi.

Tô Cầm sảng khoái trong lòng, liền vứt phắc bộ dạng khó ở kia sang một bên, đặt mâm chén xuống bàn ríu rít đi đến nắm tay Chính Quốc, thuận chân đá con trai ruột cách xa ra.

"......" Thái Hanh buồn bực trong lòng.

" Ai da, con không cần rửa, để Tại Hoa rửa "

" Khụ khụ " Tại Hoa đang uống nước trực tiếp bị sặc.

Này không được, ra mắt nhà chồng nhất định phải đảm đương việc nhà, vậy mới được yêu thương.

Sau này cô sang nhà Chính Quốc ra mắt, chắc chắn cũng sẽ như vậy, làm một người con dâu ngoan dâu thảo.

Nếu bây giờ rửa, lúc ra mắt cũng rửa, vậy chẳng phải lỗ quá đi. Em rể hời quá còn gì? Này không chơi.

Tại Hoa quyết đoán đưa tay nâng trán, lảo đảo một chút liền ngã phịch xuống đất.

Chính Quốc hết hồn quay sang nhìn cô, trông thấy một màn liền nổi ý tốt muốn giúp đỡ. Thế nhưng Tô Cầm bên cạnh lại không cho rời đi.

Hừ! Bà là ai chứ? Tại Hoa nghĩ gì bà chẳng phải rành quá đi!

" Hoa Hoa, mau dậy rửa chén! "

Tại Hoa không động đậy.

" Gái lứa lười như vậy, sau này về nhà chồng có mà bị đuổi đi "

Tại Hoa vẫn bất động.

" Chị ấy không khỏe mà, để con rửa, con thích nhất là rửa chén " Chính Quốc hăng hái bưng mâm chén đi.

Nếu để Chí Mẫn cùng ba mẹ cậu nghe thấy câu này, nhất định sẽ bị tức chết.

" Cảm ơn em! " Tại Hoa từ dưới đất đứng dậy, thật nhanh phóng lên phòng khóa chốt.

Chính Quốc.....

Thái Hanh đi đến bên cạnh người yêu nhỏ, chăm chú nhìn cậu rửa chén.

" Tốt " Thái Hanh khen ngợi.

Chính Quốc hất mặt ưỡn ngực tự hào.

" Tiểu Quốc thích rửa chén vậy sao? " Tô Cầm lên tiếng hỏi.

" Vâng ạ " Chính Quốc vô cùng dối trá trả lời.

" Vậy chúng ta sẽ không giành rửa chén với con nữa, sau này về đây ở rồi chén sẽ cho con rửa tất tần tật hết nhé " Tô Cầm cười rạng rỡ, vô cùng yêu chiều.

Ai đời lại đi tranh giành sở thích của tiểu bảo bối chứ. Như vậy là rất nhẫn tâm.

Chính Quốc nghe xong cứng cả người, khóe môi giật giật, bất động. Liền thảm thương liếc nhìn anh người yêu cầu cứu giúp.

Hức...

" Mẹ, sau này chúng con ở riêng " Thái Hanh nhàn nhạt lên tiếng.

" Đâu có được, nhà chúng ta rộng như vậy không đủ để đón thêm một người sao? Sau này Tại Hoa cùng chồng nó về đây ở cũng được nữa là, con đàn cháu đống vẫn không có thiếu chỗ nha " Tô Cầm vội phản bác ý kiến con trai.

Thái Hanh liền nhíu mày. Tô Cầm lại nói tiếp.

" Tại sao lại muốn ở riêng? "

" Chuyện... chúng con không muốn làm phiền mọi người " Thái Hanh trả lời.

" Không sao, thêm cách âm tốt là được " Tô Cầm thấu hiểu.

Chính Quốc, Thái Hanh "......"

Ủa cái gì mà cần cách âm tốt á?

" Mẹ, chúng con lớn rồi, giả sử đi sớm về khuya cũng không muốn làm phiền mọi người, hơn nữa đôi khi xảy ra cãi vã cũng không muốn ảnh hưởng đến ba mẹ và ông nội đã lớn tuổi "

" Nhưng mà ở riêng chỉ mỗi hai đứa ăn cơm, chén bẩn ít, tiểu Quốc sẽ ủy khuất " Bà vẫn không quên cậu thích nhất là rửa chén.

"....."

" Hai đứa nó lớn cả rồi, muốn ra riêng thì ra riêng, có thể chung nhà với phụ huynh sẽ bị gò bó, không tự do " Kim Tại Hiên ngồi trên sofa vừa ăn một miếng dưa hấu vừa lên tiếng.

" Đúng đấy, để tụi nhỏ muốn làm gì thì làm " Kim lão gia phụ họa.

" Một tuần về năm hôm đi " Tô Cầm ra hạn.

" Hai ngày cuối tuần thôi " Thái Hanh chốt giá.

" Keo kiệt... " Tô Cầm trong lòng chửi thầm con trai.

Tôi sao lại có đứa con như anh! Đúng là gia môn bất hạnh, có người yêu khả ái thì ngon lắm sao. Còn sợ ai tranh giành với anh sao!? Hừ!

Lúc Tô Cầm xoay người đi ra sofa, Chính Quốc mới yên tâm thở hắt một hơi.

Một tuần rửa hai ngày cũng không sao, bằng không cả năm rửa không thiếu ngày nào chắc li dị.

Chính Quốc trong lòng âm thầm cho bản thân một tát, đúng là cái đồ thích làm màu.