- Vkook Hoan Hoc Truong Nha Nha Nha Chuong 49

Tùy Chỉnh

Tới chiều tối Chính Quốc mới vội đứng lên xin phép đi về. Tô Cầm không muốn, kéo tay cậu ngon ngọt nói.

" Tiểu Quốc tối nay ở lại đây ngủ đi "

Thực ra cái chuyện ngủ lại Chính Quốc cũng muốn lắm, muốn lắm luôn, nhưng vì mới vừa ra mắt đây mà đã tươm tướp đòi qua đêm, người ta sẽ nghĩ cậu thế nào! Hứ, mới không phải người như vậy đâu.

" Thật sự không muốn ở lại hả? " Tô Cầm buồn rầu nói.

" Thật xin lỗi ạ " Chính Quốc cúi đầu.

" Gọi một tiếng mẹ nữa đi, ta cho con về " Tô Cầm thừa cơ chiếm tiện nghi.

" Mẹ... " Chính Quốc riết rồi không nhớ, từ ban trưa tới giờ mình gọi ba mẹ ông nội rốt cuộc bao nhiêu lần.

" Ngoan ngoan, hôm khác lại tới nữa nhé " Tô Cầm xoa xoa đầu cậu.

Thái Hanh đưa Chính Quốc lên xe chở về, Tô Cầm nhanh chân chạy ra mở cổng, còn đứng phía sau vẫy vẫy tay tạm biệt.

Chính Quốc cũng từ trong xe dõi theo bà, mãi đến khi khuất bóng mới ngay ngắn ngồi thẳng lưng, tựa đầu ngã nhào ra ghế.

" Thật tốt... "

Thái Hanh cười như không cười, tập trung lái xe. Lúc sắp đến nơi liền hiểu ý dừng trước một đoạn xa nhà.

" Hẹn gặp lại... " Chính Quốc bước ra khỏi xe, đứng bên ngoài vẫy vẫy tay với anh người yêu.

Thái Hanh từ trong xe nhìn người yêu nhỏ một chút, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay gọi người lại. Chính Quốc ngoan ngoãn nghe lời đi tới, Thái Hanh mở cửa kính xe ra, lại ngoắc ngoắc để người yêu nhỏ tiến sát gần hơn một chút, Chính Quốc cúi xuống, thế là bị ai kia kéo tới hôn rồi lại hôn.

Lúc được buông ra gương mặt Chính Quốc sớm đã phiếm hồng một mảng, đôi môi đỏ đỏ, tay chân bủn rủn.

Thái Hanh nhìn thích ý vô cùng, hài lòng khởi động xe.

" Tôi về đây.... "

" Khoan... " Chính Quốc đột nhiên kêu lên.

" Hửm? " Thái Hanh dừng xe.

" Khi nào chúng ta mới được gặp lại? " Chính Quốc mặt đỏ bừng bừng hỏi.

" Có thể là đến lúc đi học " Thái Hanh trả lời.

" À... " Chính Quốc gật gù, sau đó xua tay bảo anh mau rời đi. Bản thân cũng xoay người trở về nhà.

Cũng may mà sắp đi học trở lại, bằng không sẽ nhớ tới chết.

" Con đi đâu cả ngày nay vậy? " Trương Yên Đình ăn một miếng táo, vừa trông thấy con trai vào cửa liền cất tiếng hỏi.

" Nói với mẹ rồi, con đi gặp bạn " Chính Quốc tháo giày ra, sau đó đi đến sofa ngồi xuống bên cạnh ông nội, bóc một miếng táo cho vào miệng.

" Anh họ... " Điền Chính Khiêm ngồi bên cạnh Chính Quốc đong đưa chân, thì thào nói nhỏ.

" Chuyện gì nào? "

" Anh đẹp trai lúc trước chúng ta gặp trong quán cùng anh rất thân thiết ạ? "

Thực ra Chính Khiêm để ý chính là chị đẹp hôm đó cơ, chị đẹp bảo anh đẹp trai kia chính là em trai chị ấy, mà anh họ lại rất thân thiết với em trai chị ấy, cho nên chắc hẳn là anh họ cũng biết chút ít về chị đẹp.

"......." Chính Quốc lại nghĩ theo hướng khác.

" Không được, em còn nhỏ lắm " Chính Quốc cự tuyệt cái rụp.

" Ý em là.. Thân thiết như vậy, anh ấy có hay kể chuyện về chị gái của mình cho anh họ nghe hay không? " Chính Khiêm tiếp tục thì thào.

"....." Chính Quốc lúc này triệt để hiểu ra rồi.

Chính Quốc đưa tay vỗ trán mình một cái, khẽ cười nhẹ.

Ha, mình thích nam nhân rồi nghĩ ai cũng giống mình hử?

" Anh biết chút gì mau nói đi mà " Chính Khiêm lay tay anh họ nũng nịu.

" Khụ... Chị ấy 27 tuổi, đặc biệt không có hứng thú với nhi đồng " Chính Quốc nói xong còn trừng mắt nhìn Điền Chính Khiêm một cái.

Cậu nhóc bĩu môi.

Đúng lúc này trên ti vi đang chiếu tin tức về nam nghệ sĩ người Anh thừa nhận mình chính là đồng tính luyến ái, hơn nữa còn công khai người yêu của mình trước mặt công chúng. Cười đến cực kì rạng rỡ, hạnh phúc.

Chính Quốc vừa xem vừa đảo mắt một vòng trông phản ứng của mọi người khi xem về vấn đề này.

" Nam nam cũng có thể sao? " Một dì trong đám họ hàng lên tiếng.

" Sao lại không? Hơn nữa còn rất hạnh phúc " Chính Quốc đột nhiên lên tiếng phản bác.

" Không sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình sao? " Một dì nữa lại lên tiếng.

" Tức là họ yêu nhiều đến mức có thể không màng tới dư luận ném đá mà bất chấp công khai với toàn bộ thế giới. Vậy mới nói, ai bảo đồng tính là không có tình cảm sâu sắc bền vững, họ dũng cảm thế kia mà " Chính Quốc kích động trả lời.

" Ta có bảo họ không có tình cảm sâu sắc bền vững sao? " Dì nọ nghe Chính Quốc đáp trả mình liền nghiêm mặt.

"......"

" Lại nói, lần trước em có trông thấy một clip ngắn về cặp nam nam ở Anh cùng nhau kết hôn, quả thật tình tứ, thân mật không khác gì nam nữ chúng ta kết hôn bình thường, chỉ khác ở giới tính của họ... " Cô út xem xong, liền lên tiếng.

" Có vài nước đã cho phép kết hôn đồng tính, hơn nữa người nhà còn vui vẻ chấp thuận nữa, tư tưởng về tình yêu đồng giới của họ thật sự rất đáng để ngưỡng mộ và học hỏi. Bởi mới nói, ở đất nước chúng ta vẫn còn quá nhiều người cổ hủ, hay buông lời khiếm nhã miệt thị đồng giới là đáng lên án nhất á, bọn họ nghĩ không đúng về đồng tính luyến ái thì thôi đi, còn chúng ta chính là một đại gia đình thời thượng, nhất định phải suy nghĩ khác họ. " Chính Quốc thao thao bất tuyệt gần như không có điểm dừng, trong ý nói chín mươi phần trăm là muốn mở đường cho mình.

Đáp lại sự giảng giải nhiệt tình của Chính Quốc chính là những ánh mắt sắc lẹm đăm chiêu cùng chỉa về phía cậu.

Hừm hứm.. Sao mà nhiệt tình quá vậy?

" Con có vẻ rất rành ha? " Điền Chính Hào hỏi ngược.

"...." Chính Quốc lập tức im bặt.

" Phải! Chúng ta là một gia đình tân tiến, nhất định không thể suy nghĩ cổ hủ như vậy được, mà phải suy nghĩ thoáng hơn " Trương Yên Đình tán thành ý của con trai.

Là một người phụ nữ thời thượng, chuyện này đâu quá khó để bà chấp nhận chứ!

" Đến lúc đó con dẫn một nam nhân về ra mắt mọi người chắc chắn sẽ không phải là bộ dạng khiếp sợ! " Chính Quốc mạnh mẽ vỗ đùi, trong lòng nghĩ mình mẹ nó thành công rồi, hưng trí bừng bừng.

"...."

Lại là một trận im lặng đến đáng sợ.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Chính Quốc, âm thầm đợi giải thích, lúc nãy hẳn là nghe nhầm đúng không?

Đối với vô số ánh mắt đăm đăm nhìn vào mình, Chính Quốc liền chột dạ, dũng khí ban nãy nhất thời tuột dốc không phanh. Hai tay túm chặt vào quần, thở hắt một hơi.

Hiện tại... Đông đủ mọi người ở đây, lúc này cũng đến lúc nói thật cho mọi người biết luôn rồi nhỉ?

Nghĩ tới nhà chồng niềm nở, yêu thương mình ra sao, Chính Quốc liền tiếp thêm không ít dũng khí. Nếu như công khai mà bị mọi người đồng loạt đối nghịch không chấp thuận, cùng lắm là thu dọn hành lí sang nhà anh ở.

Đúng vậy.

" Thực ra lúc nãy con nói hoàn toàn là.... " Chính Quốc còn chưa nói hết câu thì đột nhiên điện thoại của mẹ mình reo lên, xoá tan đi bầu không khí mịt mù nãy giờ.

Trương Yên Định bắt máy, tiếp chuyện cùng người ở đầu dây bên kia, một lúc liền vui vẻ cười. Dường như có chuyện gì đó rất vui.

Mọi người cũng tò mò, liền quên sạch những lời Chính Quốc vừa nói, bỏ cậu sang một bên, hóng chuyện gì làm Trương Yên Đình vui vẻ như vậy.

" Sao sao... Là ai gọi tới? "

" Chuyện gì vui lắm sao? "

" Khụ... Tiểu Mẫn bảo ngày mai nó trở về " Trương Yên Đình cười nói.

" Oaaa... Không phải sẽ ở đó luôn sao? "

" Em cũng đang thắc mắc chuyện đó, không biết vì chuyện gì mà gấp như vậy muốn về " Trương Yên Đình trả lời.

" À phải rồi, ban nãy tiểu Quốc muốn hỏi gì? " Trương Yên Đình hướng con út cưng hỏi.

" Dạ con đùa thôi... " Chính Quốc trả lời, liền xin phép về phòng. Trong đầu đều là anh trai sắp về rồi.