[Vkook] (Hoàn) Jeon Tổng Xuyên Phim Làm Thụ - Chương 39: END

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

_______________

Ba tháng này, con Ngọc rất ít khi kím chuyện với cậu, khi chạm mặt cũng chỉ liếc một cái rồi thôi, khiến cậu cũng dần buông lỏng cảnh giác, không để ý đến ả nữa.

Vừa bước ra khỏi phòng đã bắt gặp ngay cảnh con Ngọc đang đu theo Thái Hanh, cậu nheo mắt nhìn nó rồi làm lơ đi, thôi kệ cũng chẳng gì quá đáng dù sao con Ngọc cũng là vợ hắn, cậu ghen làm gì cho mệt

" Chính Quốc " hắn đang tính đến gọi cậu dậy liền gặp phải con Ngọc, nó cứ đu theo nói nhớ hắn, nói hắn rất lâu rồi không qua phòng nó làm nó nhớ quá, làm nhức hết cả ốc

Hắn bay đến bên cậu cười cười lấy lòng, tay vương tới muốn ôm hôn một cái liền bị cậu dùng tay che miệng hắn lại đẩy ra xa
" xê ra đừng để em cho anh ra sân ngủ " đôi mắt cậu lạnh tanh nhìn hắn như thể hắn mà còn làm càng thì cậu sẽ thật sự phanh thay hắn đó đa

Liếm nhẹ lên lòng bàn tay cậu, tay đặt lên tay cậu vân vê liếm mút khiến cậu đỏ mặt muốn rút về
" bbb......bỏ tay em ra " hắn nhìn cậu ôn nhu, tiến đến bế cậu vào lòng, giọng nói trầm thấp dịu dàng xoa dịu lửa giận trong lòng cậu
" đừng giận, anh không có đụng vào cô ta thật đấy, anh chỉ yêu em thôi "

Cậu dụi đầu trong ngực hắn, ôm chặt lấy cổ hắn lí nhí
" em không có giận mà, chỉ là khó chịu chút thôi " hắn bật cười hôn lên tóc cậu đầy yêu chìu
" em đáng yêu quá Quốc Quốc "

" e hèm " hắn và cậu liền quay lại nhìn bà nội, cậu ngượng ngùng xuống khỏi người hắn vừa cúi đầu chào bà
" con chào bà nội " hắn liền giữ chặt eo cậu kéo xác vào lòng mình
" ngồi yên, ai cho em xuống " cậu ngượng chết rồi, hết nhìn bà rồi lại nhìn hắn, cái tên này nổi cơn gì nữa không biết, cậu nhỏ giọng tay đánh lên ngực hắn
" thả em xuống trước khi em đuổi anh ra sân ngủ " nghe được câu này bà có chút nhíu mài đứa cháu này bà cưng chìu từ nhỏ sao có thể để cậu tùy ý đối xử chứ đa
" ai cho cậu cái quyền đuổi nó?, làm vợ mà đòi đuổi chồng mình thì còn ra thể thống chi hả " câu nói của bà làm cậu hơi hoảng, vội lắp bắp giải thích
" kk...khônggg phải đâu bà ơi, connn..... " hắn ôm chặt lấy cậu khẽ vuốt vuốt lưng giúp cậu bình tĩnh, hắn liếc mắt nhìn con Ngọc đang hả dạ ngay kế bà nội
" con cho phép em ấy làm thế, ra gì thì mặc con bà đừng bắt nạt em ấy, em ấy đang mang thai, con không muốn em ấy phải sợ bất cứ điều chi, mong bà đừng để con phải nhắc lại " nói rồi hắn đứng dậy bế theo cả cậu ra ngoài bỏ lại bà đứng chết trân tại chỗ

Hắn đi một khoảng liền đứng lại, thở dài một hơi hắn nói vọng lại
" bà đừng trách con hỗn láo, con không muốn nói thế với bà, nhưng bà cũng đừng đụng vào Chính Quốc em ấy là vợ con, là người duy nhất con thương, con không hy vong mình phải lập lại điều này một lần nào khác, mong bà hiểu con "

Bà không nói gì đi thẳng vào phòng, nhưng vẫn có thể thấy được bà đang không vui, ả ta tức tối rất muốn ngay lập tức giết chết Chính Quốc, nhưng không được Ả không thể tự phá hủy kế hoạch của mình được phải nhịn

Ả chạy theo bà nội Kim nhỏ giọng nịnh nọt
" bà đừng giận anh ấy chỉ là bị thằng Chính Quốc mê mụi nên mới nói như vậy, anh ấy rất thương bà..v.v " bà quay sang trừng mắt nhìn ả
" cô, cút ra ngoài cho tôi yên tĩnh, lãm nhãm không biết mệt à " ả mở to mắt ngạc nhiên, gì chứ bà già này điên rồi hả giám quát ả

Ả tức càng thêm tức không được ả phải đẩy nhanh kế hoạch mới được, đợi đến lúc đó xem tôi xử lý mấy người thế nào

__________________

Hôm nay Chính Quốc muốn sang nhà Điền chơi, lâu rồi cậu không gặp cha má có chút nhớ

" baba mình đi ngang qua chợ mua cho con kẹo đường nha " con Linh ôm lấy chân cậu, cười tít cả mắt

Hắn bước từ trong nhà ra xách cổ áo nó lên đung đưa
" kẹo kẹo sâu hết răng là xấu chết luôn đó đa " nó vùng vằn muốn thoát liền mếu máo
" thả con ra, cha ăn hiếp con hức hức " vội ôm con bé vào lòng cậu vừa dỗ dành vừa đá hắn một cái
" được được, baba mua kẹo cho con, đừng khóc baba thương Linh nha " nó dụi dụi đôi mắt, tay ôm chặt lấy cổ cậu đầy thỏa mãn

________________

Đi được một đoạn xe liền thắng gấp khiến cậu mất thăng bằng mà ngã về trước, hắn nhanh tay ôm cả cậu và hai đứa nhỏ lại, nhíu mài
" mày lái kiểu chi vậy cà, muốn ăn đòn hay chi đó " thằng Bình lắc đầu lia lịa, tay chỉ ra trước đầu xe
" có xe chắn ngang thưa cậu ba, nên con..... " hắn đẩy đầu nó ra, nhìn mấy người ở phía trước đang đi đến gần

Hắn nhíu mày, quay sang dặn dò cậu ở yên chờ hắn, không biết tại sao nhưng hắn có linh cảm chẳng lành
" em ở đây đi, anh xuống xem một chút " giữ lấy vạt áo hắn, nhìn bộ dáng hung tợn của mấy người đó, cậu cũng hơi lo muốn đi xem chung
" em đi với anh " hắn dịu dàng mĩm cười, hôn lên trán cậu một ngụm rồi ôn nhu nói
" yên tâm, không sao đâu chắc họ cần giúp đỡ thôi " cậu đành miễn cưỡng nhìn theo bóng lưng cao lớn vững chãi của hắn tiến về phía đó

" mày là Điền Chính Quốc sao" một tên cao to nhất đám bước lên, có vẻ là đại ca của đám này. Hắn không đáp mà lại hỏi ngược lại
" muốn gì? "

Gã kia quay sang đánh mắt với đàn em, lớn giọng
" muốn mạng của các người " cả đám người liền lao về phía này, hắn vẫn lạnh mặt chắn trước xe của Chính Quốc

Cậu thấy thế liền lo lắng muốn xông ra với hắn nhưng lại bị hai nhóc con ôm lại khóc lóc
" baba con sợ " con Linh mếu máo túm lấy cậu, nay cả thằng Thuận cũng sợ nó nắm chặt tay cậu, mắt nhìn ra cửa xe đầy kinh hãi

Hắn không sợ một tên tới hắn liền đánh một tên, nhưng cho dù có khỏe đến đâu cũng không thể địch lại cả đám lực lưỡng được, đá mạnh vào bụng một tên đang nắm chặt tay hắn, vừa kêu thằng Bình
" mày đưa 'mợ hai' đến nhà Điền nhanh lên "

Cậu nghe thấy hắn nói muốn đưa cậu đi trước liền không chịu, để hai nhóc con lại trên xe để hai đứa nhỏ được an toàn. Cậu chạy về phía hắn, dù sao cậu cũng không phải dạng con gái yếu đuối, cậu có võ có thể giúp hắn

Mắt thấy một tên trong đám đó sắp đập khúc gỗ lớn vào người hắn, cậu liền đá vào người gã, hắn kinh ngạc nhìn cậu xong lại tức giận vừa đấm vào bụng một tên vừa trách móc
" sao em lại ở đây, có biết nguy hiểm lắm không, em không lo cho mình thì cũng lo cho con chứ " cậu không thèm để tâm, trong đầu cậu chỉ biết không thể để người cậu yêu bị thương được

Đánh đấm một hồi cậu liền mất sức cả người sắp không trụ nổi, có lẽ đang mang thai nên thể trạng cậu mới yếu thế này, hắn thấy cậu thở dốc liền lo lắng không thôi, đỡ lấy một gậy sắp đánh vào người cậu, hắn đau điếng nhắm mắt quay người đá vào người tên kia một cú

Bọn chúng cũng thật trâu bò, bị cậu và hắn đánh lăn ra đất nhưng vẫn bò dậy lao vào, một tên trong đám vừa bị hắn đá bay ra đất đau đớn ngồi dậy, chụp lấy khúc ghế gãy bên đường đánh vào lưng cậu, cơn đau ập đến khiến cậu ngã khụy xuống đất

Hắn gần như phát điên vồ lấy tên đó xuống đất, quất từng khúc gỗ lên người nó khiến máu chảy ra không ngừng, hai tên khác liền chạy đến giữ chặt hai tay hắn, tên đại ca liền rút một con dao dài lao đến, ngay khi nó hạ xuống cậu liền ôm chặt lấy hắn, máu lập tức phúng ra, hắn mở to mắt nhìn cậu

Lúc này đám Thạc Trân vừa chạy đến, cả đám liền kinh hãi nhìn Chính Quốc máu me lên láng nằm trong vòng tay hắn. Đám người kia đang bị Hạo Thạc cho người bắt lại đem về xử lý

Hắn ôm chặt lấy cậu nước mắt không kiềm chế được rơi xuống mặt cậu
" Chính Quốc....em đừng sợ cố lên anh sẽ đưa em đến chỗ đốc tờ sẽ không có chuyện gì đâu, gắng lên Chính Quốc " cậu mỉm cười lắc đầu nhìn hắn, cậu vốn là đốc tờ tình trạng của mình thế nào cậu còn không rõ sao, đưa tay chạm lên gương mặt tuấn tú cậu khó khăn nói
" đừng khóc, anh sẽ không nhận em làm chồng nữa đâu đấy, mít ướt quá đi " hắn nắm lấy tay cậu cũng bật cười trong nước mắt, phải hắn mít ướt quá đa, không được khóc hắn phải mạnh mẽ mới bảo vệ được cậu chứ

Đôi mắt cậu rất mỏi nó chẳng còn sức để mở ra nữa, đôi bàn tay đặt trên má hắn cũng buông dần chẳng còn sức lực rơi xuống, hắn nhìn cậu nhìn gương mặt hắn yêu đang nhắm nghiền như đang ngủ

Hắn đứng dậy bế theo cậu bước về phía trước cũng chẳng biết là hướng nào nữa, hắn chỉ biết phải đưa cậu đến chỗ đốc tờ, cậu sẽ không sao hết chỉ là mệt quá thôi, sẽ chẳng sao đâu, rồi cậu sẽ tỉnh lại cả hai người sẽ hạnh phúc sẽ như trước đây

____________________

Đã 3 năm kể từ khi cậu mất, hắn gần như người mất hồn tâm trí để đâu cũng chẳng biết, chẳng thèm để tâm đến bất cứ thứ gì

Còn về phần con Ngọc sau khi bị phát hiện là chủ mưu liền bị đám Thạc Trân đánh cho không còn gì để nói, đuổi ra khỏi Kim gia , tâm trí cũng điên điên khùng chẳng ra làm sao thảm không còn gì để nói

Bà Điền sau khi biết tin cũng đau lòng đến đỗ bệnh suốt một năm trời, ông Điền cũng buồn chỉ biết ngậm ngùi đau khổ chăm sóc cho vợ.

Cậu ngày ngày ở bên cạnh nhìn mọi người mà cậu cũng buồn chẳng kém, cậu luôn ở đây chỉ là mọi người chẳng thấy cậu mà thôi, ngồi xuống kế bên hắn dựa đầu vào người hắn muốn được hắn ôm vào lòng vỗ về như ngày trước

Đêm lại bắt đầu buôn xuống, đêm nay mưa rất lớn, những giọt mưa lạnh lẽo rớt xuống nền đất khô cằn như tâm trạng hắn lúc này, nhìn xuyên qua màng mưa lạnh tanh của buổi đêm hắn trầm ngâm nhớ đến cậu, cậu rất thích những cơn mưa, mỗi lần có mưa là y như rằng hắn có khuyên thế nào cũng chạy quanh dưới mưa thích thú dọc nứoc cứ như đứa trẻ

Nhìn ngắm một lúc hắn lại bất chợt ngơ người, dụi tay lên mắt mình, hắn là đang mơ sao, nếu là mơ làm ơn đừng để hắn tỉnh lại, người đang dứng trước mắt hắn là cậu phải không là Điền Chính Quốc phải không

Cậu mĩm cười dang tay ra như đang chờ hắn ôm cậu vào lòng, bế cậu vào nhà như những lần trước, hắn đứng bật dậy từng bước chậm chạp như đang xác định mình không nhìn lầm

" Thái Hanh " hắn liền khựng lại, giọng nói ngọt ngào này chẳng phải của cậu sao, là cậu thật rồi cậu không sao hết, cậu quay về bên hắn rồi, bước chân nhanh chóng chạy ra màng mưa lạnh lẽo ôm chặt lấy cậu
" là em phải không Chính Quốc, thật sự là em phải không, anh biết mà anh biết em sẽ trở về mà " cậu chẳng nói gì chỉ âm thầm cảm nhận lấy hơi ấm này

Cậu đẩy nhẹ hắn ra, cậu mĩm cười rồi hôn nhẹ lên môi hắn thật nhẹ nhàng, hắn cũng ôm lấy eo cậu nhẹ nhàng cảm nhận đôi môi mềm mại ngày đêm thương nhớ một nụ hôn không mang chút dục vòng nào, chỉ nhẹ chạm vào nhau cảm nhận sự nhớ nhung

Cậu mở mắt lùi về sau vài bước cách xa hắn nghiên đầu mĩm cười, hình như hắn thấy cậu khóc, là hắn nhìn lầm sao hay do nước mưa đang rơi xuống mặt cậu khiến hắn nhìn lầm

Hắn đưa tay muốn lau cho cậu liền hụt vào khoảng không cậu vẫn cười giọng nói ngọt ngào hoàn lẫn vào màn mưa có chút ẩm
" em yêu anh " hắn bước đến dịu dàng nhìn cậu vui vẻ đáp lại
" anh cũng yêu em Chính Quốc " cậu liền chẳng còn gì tiếc nuối , phía sau liền xuất hiện thêm một người
" về thôi Jungkook " hắn nhìn tên kia, Jungkook là ai tại sao tên này lại ở đây

Ôm lấy hắn lần cuối cậu liền quay đầu, đi được vài bước liền quay đầu nhìn hắn
" tạm biệt anh Thái Hanh " hắn thơ thẫn nhìn cậu dần tan biến sau làn mưa, nước mắt liền trực trào tuông rơi hòa vào những giọt mưa vô tình rơi xuống

[ END ]

______________________________

Thế là xong rồi, cậu vốn không thuộc về nơi này chỉ vô tình ghé thăm cũng đã đến lúc phải về lại thế giới của chính mình trở lại với thực tại, với nơi mình thực sự của mình.

I purple you💜💜💜

Chương trước Chương tiếp