- Vo Oi Anh Xin Loi Vo Chuong I But Chi Va Tra Den

Tùy Chỉnh


Tình Trạng : Chưa Hoàn

Truyện: Bút Chì và Trà Đen

Tác giả:omachigiondai(milu_milo99) +Đồng xanh

Thể loại: Tình cảm

R ate: K+

______BÚT CHÌ VÀ TRÀ ĐEN____

"Em vẫn thường thấy bản thân mình và niềm hạnh phúc phản chiếu qua đôi mắt của anh.
Sợi dây liên kết chúng ta nắm giữ trong tay là sự chỉ dẫn cho hai ta đi tới ngày mai..." *

Cô gái thích uống trà đen
"Nụ cười của em thật ngọt ngào, giống như bông hoa đang nở trong gió xuân..." **

Tôi chọn một chỗ gần cửa sổ, ngay trong góc khuất, tách biệt với mọi người. Từ chỗ tối đó, tôi quan sát tiệm cà phê và những con người đang vội vã đứng lên ngồi xuống, chạy ra chạy vào. Cô ngồi ở bàn thứ hai từ quầy bar tính vào, im lặng gõ bàn phím. Tôi nhìn cô đã ba ngày. Mái tóc dài buông xõa tự nhiên, áo len dài tay cùng chiếc váy dài qua gối, trông cô thanh lịch và nhã nhặn khác hẳn mọi người. Cô hay chống cằm nhìn ra ngoài cửa, bặm môi lẩm bẩm gì đó mà tôi không nghe rõ, rồi cúi xuống viết. Có lúc cô viết tay, bàn tay thon dài trắng trẻo cầm bút chì hí hoáy; có lúc cô dùng laptop, tiếng gõ bàn phím lạch tạch hòa trộn với âm thanh hỗn tạp trong không gian...
Tôi hớp một ngụm cà phê, tay di di bút, cố gắng phác thảo lại đường nét xinh đẹp của cô gái. Cái miệng xinh xinh khẽ nhếch lên khi trò chuyện điện thoại với người nào đó, đôi mắt to tròn nâu sẫm thi thoảng mơ màng nhìn xa xăm, khuôn mặt thanh tú đôi lúc nhăn lại khi uống trà. Là trà đen. Tôi biết điều đó khi hỏi nhân viên pha chế. Suốt mấy tháng, cô ở đây, quán cà phê này, tại vị trí này, chỉ để uống trà đen. Ngày đầu tiên, cô nói khó uống. Ngày thứ hai, cô nhủ tập uống. Ngày thứ ba, thứ tư, và bây giờ là ngày thứ năm mươi mốt, cô vẫn uống trà đen. Anh chủ quán có nghe nói, bảo cô thật bướng bỉnh, lì lợm. Tôi cười với anh ta:
"Cô gái ấy bướng bỉnh một cách đáng yêu."

Chàng trai thích vẽ
"Hình như em đã gặp anh ở đâu đó...
Nét mặt anh quen thuộc thế này... em nhất thời không nghĩ ra.
A, là ở trong giấc mơ!" **
Anh ấy ngồi ở góc tối, tôi không thấy rõ mặt anh. Nhưng tôi nghĩ đó là một anh chàng đẹp trai, cuốn hút và dễ gần. Anh hay ngó sang bên phải, rồi lại nhìn sang bên trái, sau đó đưa mắt sang bức vẽ đang dang dở của mình, tiếp tục vẽ. Mỗi khi anh ngẩng đầu, tôi thấy tim mình như nảy lên, hai má nóng hừng hực. Nhiều lần tôi thấy anh liếc về phía tôi, tôi hoảng sợ cúi đầu xuống, khi ngước lên thì không thấy anh nhìn mình nữa.
Anh hay mặc áo thun màu tối, quần jeans không vết rách bụi bặm. Đôi khi anh bước vào với quần tây áo sơ mi, thở hồng hộc. Tự dưng tôi thấy khó chịu. Tôi không thích anh như thế. Anh thật sạch sẽ, tuấn tú như công tử bột với cây bút chì thường trực trên tay. Anh ngồi ở đó, im lặng và im lặng.

Tôi hớp chút trà, cắm cúi viết. Một chàng trai mặc T-shirt, quần bò đơn giản đang nhìn cô sinh viên. Cô ấy cũng mến anh, cũng thích anh, nhưng không dám thổ lộ. Cô thích mặc váy, thích viết truyện, thích uống trà đen. Và, thích ngắm anh từ chỗ ngồi cách đó không xa.

"Cậu thích anh ấy?" An hỏi tôi khi thấy anh. Nó đọc truyện này từ vài ngày trước, lúc ngồi cạnh tôi, nhìn theo tôi, nó đã biết mọi thứ không phải tưởng tượng.
Tôi không trả lời, im lặng và mỉm cười. Anh ấy vẫn đang vẽ. Tôi hi vọng anh ấy vẽ tôi.

"Trông giống con nhà giàu. Cậu nghĩ sao?" Nó bắt chéo chân, kề cốc Espresso vào miệng từ tốn uống, trông nó bây giờ thật sang chảnh.

"Chẳng nghĩ sao cả" , tôi đáp, "Tớ thích anh ấy, vậy thôi."

An lắc đầu: "Cái này gọi là tình yêu mù quáng."

Tôi bật cười.

Nó lại ghé vào tai tôi thì thầm: "Cậu có nghĩ anh ấy thích cậu không?"

"Không!", tôi trả lời ngay lập tức, "Anh ấy thậm chí còn không nhìn tớ quá ba mươi giây."

"Sao cậu biết? Nhỡ đâu anh ấy cũng giống cậu, thích mà im thin thít ấy, thì sao?"

Tôi không thèm để mắt đến nó nữa.

Nói sao nhỉ? Tôi từng nghĩ là anh thích tôi, nhưng ý nghĩ ấy chỉ lóe lên trong vài giây ngắn ngủi rồi chợt tắt. Tôi biết mình mơ mộng quá nhiều, mơ đến nỗi nhầm lẫn giữa truyện và đời thực. Nam chính trong truyện tôi viết thích cô gái đó, còn anh thì không.

Bất ngờ
"Em đến gần làm tôi hoảng hốt/ Tôi giấu lo lắng đằng sau nụ cười dành cho em.

Em biết cái gì rồi? Phải chăng em biết được cái gì chôn sâu trong lòng tôi?" ***

Tôi vẽ xong bức tranh cô gái ấy. Trong tiệm cà phê ồn ào đông đúc, cô ngồi một mình. Mái tóc dài vắt lên vai, cô cặm cụi viết. Khung cảnh xung quanh không hề lãng mạn như bức vẽ bố tôi tặng cho mẹ khi hai người chính thức quen nhau, mà là một mớ rối ren, hỗn độn y hệt những gì tôi thấy được từ góc tối này. Cô ngồi lẳng lặng ở đó, nhưng vẫn khiến người khác không thể bỏ qua. Cô thùy mị, dễ thương, nữ tính. Tôi không giỏi văn, tôi không thể kể hết những tính từ đẹp đẽ để miêu tả cô gái ấy, tôi chỉ biết nói ra những suy nghĩ của riêng mình, những ấn tượng của cô đối với tôi, những gì nảy ra trong đầu tôi khi thấy cô mỉm cười.
Nhưng tôi vẫn thấy thiếu. Một thứ gì đó, thứ gì đó không được tôi thêm vào khiến bức tranh trở nên trống vắng và kém hoàn mỹ. Tôi đã đảo mắt khắp quán cà phê, lục lại những gì tồn tại vào ngày đầu tiên trông thấy cô trong mớ kí ức bụi bặm. Tôi không tìm thấy thứ ấy, và khi tôi bắt đầu buông tha cho việc tìm kiếm, cô đến chỗ tôi.
Rất nhẹ nhàng, cô hỏi:
"Anh có thấy chiếc ví màu xanh ở đâu đây không?"
Tôi ngẩn ngơ. Cô cách tôi thật gần. Tôi có thể thấy rõ từng đường nét thanh tú trên gương mặt trong trẻo đó.

Cô lặp lại lần nữa:
"Anh có thấy chiếc ví màu xanh ở gần đây không ạ?"
Đôi mắt cô đảo quanh chỗ ngồi của tôi, trông cô rất lo lắng, bất an.
Vì không dọa cô gái nhỏ, tôi cũng đáp lại bằng một giọng dịu dàng hết cỡ:
"Đừng lo. Để anh kiếm xem sao."
Chúng tôi tìm thấy nó ngay sau chậu cây cảnh gần chỗ tôi. Khi ấy, cô thở phào nhẹ nhõm, rồi cười với tôi.
"Cảm ơn anh nhé."
"Không có gì đâu em."
Cô có vẻ ngập ngừng: "Em... em mời anh một ly nhé? Xem như cảm ơn."
Tôi mừng thầm: "Ừ em."
Hôm đó, chúng tôi ngồi ở bàn của cô, vừa nhâm nhi vừa nói chuyện, chuyện của cô, và của tôi.
"Anh tên gì thế ạ?"

"Khôi. Còn em?"

"Em tên Nhã. Tên anh đẹp quá!
"Tên em cũng đẹp."
"Anh là họa sĩ à? Em thấy anh hay vẽ..."
"Tập tành thôi em. Bố anh là họa sĩ. Anh còn là sinh viên mà!"
"Anh cũng đi theo họa sĩ giống bố anh?"
"Ừ. Em thì sao? Nhà văn?"
"Giống anh, em cũng đang đi học. Mẹ em là nhà văn."
"..."
"..."
"Em có nghe nhạc Hoa không?"
"Vương Phi thôi anh."
"Anh chỉ biết bài Người trong mộng."
"Em không biết nghĩa của lời bài hát."
"Nó nói về hai người xa lạ tình cờ quen nhau, rồi yêu nhau."
Như anh với em, tôi định nói thế, nhưng rồi lại im lặng.
Hình như, tôi biết bức tranh mình thiếu gì rồi.
"Người trong mộng, tôi đang chờ đợi giây phút này
Em đến như cho trái tim tôi một kích thích
Tôi biết em là người trong mộng của tôi..." ****
Kế hoạch
"Tôi có một bí mật nhỏ đã bị chôn vùi sâu trong trái tim..." *****
An nói với tôi, con gái bây giờ không thể bị động đợi con trai theo đuổi mà phải chủ động theo đuổi con trai, bắt lấy những gì mình thích.
Tôi rùng mình, lắc đầu ngay.
"Nếu bỏ lỡ, cậu đừng hối hận nhé!"
"Không hối hận!"
Nhưng rồi tôi bắt đầu hối hận vì đã nói "không hối hận". Khi thấy cô gái xa lạ tiến về phía anh, tôi cảm thấy bên ngực trái hơi nhói lên. Anh cười thân thiện với cô gái ấy, hai người ngồi gần nhau, và tôi ghen tị.
An chỉ tôi cách theo đuổi anh ấy, kế hoạch thật sự rất vụng về, nhiều chỗ bất hợp lý.
"Anh ta không phải nhà văn, logic gì đó anh ta sẽ không suy nghĩ đến đâu!", nó an ủi tôi.
"Nhưng anh ấy không phải thằng ngốc!", tôi cãi lại. "Anh sẽ hỏi lại sao tớ làm rơi chiếc ví ở chỗ này, và anh ấy sẽ nghi ngờ khi nó rơi ở chỗ quá đáng ngờ!"
"Cậu cứ nói cậu không biết!", nó vỗ vai tôi an ủi. "Sẽ thành công thôi, đừng lo!"
Rồi tôi cũng bắt chuyện được với anh. Chúng tôi đã trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Khuôn mặt tuấn tú của anh sáng ngời, nụ cười của anh làm bừng lên góc tối đó.
"Em viết về cái gì?"
"Tình yêu."
"Chẳng hạn như...?"
Em với anh, tôi tự nhủ và nuốt câu ấy vào trong bụng.
"Như bố em và mẹ em."
Anh bật cười, tôi cũng cười theo. Tôi thấy anh nhìn tôi, ánh mắt anh sâu thẳm.
Truyện của tôi, truyện dài của tôi, hành trình theo đuổi nam chính của nữ chính trong truyện của tôi, sắp kết thúc rồi.
Tôi vội mở quyển sổ, ghi mấy dòng cuối cùng vào trong đó:
"Mọi thứ diễn ra suôn sẻ như được sắp đặt từ trước. Mà đúng là có người sắp đặt nó từ trước thật, đó là cô. Cô chọn một công viên gần nhà, gần tiệm cà phê rồi mời anh đến. Dưới tán cây bàng, hai người ngồi đối diện nhau. Anh vẽ. Cô viết. Cả hai chợt nghĩ giá như thời gian dừng lại..."