[Vyeon] [vampire] Người yêu tôi là ma cà rồng - Chương 5: Nhà mới (P2)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

-Này đợi tôi.

Hắn cứ ngang nhiên đi trước, nó lủi thủi theo sau. Vừa bước vào tiệm:

-A!Anh Tae đến ạ?Mời anh vào. Lâu lắm rồi không thấy anh ghé, tưởng anh quên tụi em rồi chứ. -Mấy cô nhân viên son phấn cả mấy lớp, hớn hở chạy ra chào đón hắn, có người còn bám cả tay hắn nhưng bị hắn phũ phàng đẩy ra. "Haha, đáng đời. Quê một cục chưa cái thứ mê trai. "Nó nghĩ thầm.

-Hôm nay tôi đến mua đồ.

-Mua đồ ạ?Anh mua gì, áo vest, quần tây hay là. . .

-Không phải cho tôi mà là cho người này. -Taehyung vừa nói vừa chỉ vào Jiyeon.

Mấy cô nhân viên quay lại nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ.

-Đây hả anh?

-Phải.

Nó chỉ dám cười nhẹ đáp lại ánh mắt hình viên đạn của mấy cô nhân viên.

-Đây là ai của anh vậy?

-Ôsin.

-Hahaha. Ôsin ư!Anh kiếm đâu ra con nhỏ quê mùa này thế?Đúng là thích hợp để làm ôsin thật. Hahaha!Ôsin!Mau dọn dẹp cửa tiệm đi.

"Cái tên chết tiệt kia, ai cho ngươi nói ra hả?Ôi trời ơi!Xấu hổ chết mất thôi. Aaaa!"

-Nhưng chỉ là ôsin của riêng một mình tôi thôi. Các người không có quyền chê bai hay sai cô ấy làm việc.

-Haha. . . Hả?Anh nói gì?

-Tôi nói mấy người không được động vào người cô ấy cũng như sai cô ấy làm việc.

-Anh làm gì ghê thế?Chỉ là một con ôsin bình thường thôi mà.

-Tôi nói rồi không nói lại nữa. Các người thử làm gì với cô ấy thì đừng trách.

Biết hắn nói là làm, mấy cô nhân viên không dám cãi lại nữa, im thin thít.

-Bây giờ thì lấy mấy bộ đồ nữ đẹp nhất ra đây.

-Hả?À dạ vâng.

Một đống đồ hiệu được bày ra trước mặt nó. Ôi trời ơi, toàn đồ mắc tiền không.

-Anh không đùa chứ?Tôi lấy đâu ra tiền mà trả?

-Tôi nói cô cứ chọn đi. Mấy cái khác đừng thắc mắc.

-Được thôi.

Nó dán mắt vào mấy bộ đồ. "Đúng là đồ hiệu có khác, đẹp quá đi mất". Nó vào phòng thử, thay hết bộ này đến bộ khác, lựa được cả đống nhưng chỉ dám lấy vài bộ.

-Xong rồi.

-Đưa đây tôi xem. Sao chỉ có vài bộ thế?

-Ờ thì. . .

-Hừ. Cô mặc lại hết tất cả các bộ cho tôi xem, tôi sẽ đích thân lựa.

Nó khổ sở ôm đống đồ vào trong, thay lại từ đầu rồi ra cho hắn chiêm ngưỡng. Mà đa số bộ nào hắn cũng lấy. Tuy chỉ có một bộ noô vừa bước ra đã thấy hắn dán chặt mắt vào mình, hơi xấu hổ nhưng nó vẫn bước ra trước mặt hắn. Đó là một bộ váy bó sát cơ thể nó tôn lên đường cong quyến rũ, những hạt kia sa lấp lánh cùng với màu đỏ đen làm nó trở nên thật quí phái. Hắn nuốt nước bọt cái ực, suýt nữa không kiềm chế được mà chạy đến ôm nó mất. Tổn hại con mắt quá đi. Hắn lắc đầu. Nó cũng thích bộ này lắm, tưởng hắn không thích thì xụ mặt định vô trong thay bộ mới thì nghe hắn nó:

-Mặc nguyên bộ đấy đi, lấy thêm mấy bộ hồi nãy nữa. Xong rồi đi thử giày.

-Lấy hết mấy bộ hồi nãy á?

-Phải công nhận là người đẹp vì lụa. Cô mặc vô thấy khác hẳn.

Thật ra trong đầu Taehyung lại nghĩ khác "Đẹp quá đi mất. Cô ấy mặc cái gì cũng đẹp cả. "

-Chứ không phải do tôi đẹp à?-Jiyeon bĩu môi. Nó đâu biết rằng hành động vừa nãy đã làm ai đó phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều. "Trời đất!Đáng yêu quá đi!Chỉ muốn cắn cho một phát. Mà mình bị cái gì thế. Bình thường đâu có thế này đâu. Aaa, điên mất thôi!"

-Này, anh bị sao mà thừ người ra thế?

-Chả sao cả.

-Lo tính tiền cho tôi đi.

-Đồ của cô cô phải tự trả tiền chứ.

-Cái gì?Là anh mua mà!

-Tôi mua nhưng cô phải trả tiền chứ.

-Anh. . . anh nói cái gì?. . . Tôi. . . tôi làm gì có tiền?

-Không có thì ở lại làm việc trả công cho người ta.

-Huhu. . . là anh lừa tôi mà.

Nước mắt nó bắt đầu lại dưng dưng. taehyung nhận ra mình đùa hơi ác ý nên đành dỗ dành:

-Thôi thôi mà. Tôi đùa thôi. Đừng khóc nữa.

-Vậy thì lấy tiền đâu ra mà trả?

-Để tôi trả.

-Anh nói thật chứ?

-Thật.

-Vậy thì trả đi.

-Nhưng cô nín đi đã.

Nó lấy tay quẹt nước mắt. taehyung lấy trong áo ra một chiếc khăn đưa cho nó.

-Lau bằng cái này này.

-Cảm ơn.

"Đúng là trẻ con. Đùa tí đã khóc. Nhưng phải nói là khóc cũng quá sứa đáng yêu. Aaa cô muốn giết tôi đấy à. " taehyung nghĩ rồi lắc đầu. Trả tiền xong lại lên xe đi tiếp. Lần này thì dừ ở tiệm giày. Vừa bước vào, một lần nữa, nó lại bị choáng ngợp bởi vẻ hoành tráng của nó. Toàn là giày hàng hiệu đến từ các thương hiệu nổi tiếng trên thế giới. "Háhá. Hôm nay là ngày gì mà hên thế không biết". Nó nghĩ thầm. "Kể ra hắn cũng tốt đấy chứ. " (Hến: Vâng, thưa chị. Hồi nãy chị còn khóc lóc không chịu đi, lại còn chửi người ta đáy chị hai ah~ -_-)

-Giống hồi nãy. Cô thử hết cho tôi, tôi sẽ lựa.

-Lại phải thử hết á?

-Chứ cô muốn sao?-taehyung liếc Jiyeon.

-Thử thì thử. Làm gì ghê thế.

-Nhanh lên.

-Từ từ chứ.

Vài phút sau. . . .

-Đôi này đẹp này.

-Cô nghĩ sao mà nói đẹp hả?Đổi đôi khác. Quê mùa chết được.

-Mắt thẩm mĩ của anh mới là có vấn đề đấy. Nó đẹp thế này cơ mà.

-Tôi nói xấu là xấu.

-Xấu kệ anh, tôi đi chứ anh có đi đâu.

-Vậy cô tự trả tiền luôn nhé. Tôi về.

-Aa, Taehyung đẹp trai ơi. Bây giờ mình cũng thấy nó xấu rồi. Thử đôi khác nhé.

-Cô cũng biết điều đấy. -Taehyung cười đểu.

-Đồ xấu xa. -Jiyeon lầm bầm.

-Cô nói xấu tôi đấy hả?

-Đâu. . . đâu có. Tôi đang khen anh mà.

-Thử đôi này đi.

Taehyungmang đến trước mặt nó một đôi giày màu đỏ đen và có cả kim sa lấp lánh ở trên. Trông nó rất hợp với chiếc váy nó đang mặc.

-Đẹp quá đi. Anh lấy đâu ra thế. Đây mới là đôi giày đáng để mình đi mà. Hồi nãy không biết đứa nào bảo mình đeo đôi giày quê mùa kia.

-Là cô chứ ai.

-Ủa?Vậy hả?Thôi kệ, bây giờ tôi thích đôi này hơn.

-Đúng là có mới nới cũ.

-Kệ tôi.

-Nhanh lên đi.

Ra khỏi tiệm giày với khoảng chục túi giày, hắn lại chở nó đến một tiệm trang điểm và làm tóc.

-Vào đây làm gì.

-Vào tiệm trang điểm không trang điểm thì chẳng lẽ đi mua thịt à.

-Nhưng trang điểm cho ai?

-Chẳng lẽ là tôi?

-Vậy chẳng lẽ là tôi?

-Đi hai người, tôi không trang điểm thì là cô chứ ai mà hỏi nhiều.

-Nhưng tại sao tôi lại phải trang điểm chứ?

-Chẳng lẽ cô muốn để cái mặt này mà mặc bộ váy với đôi giày kia ư?

-Mặt tôi thì làm sao?

-Vào đi. Đừng hỏi nữa.

Nó bước theo hắn, trong đầu là một đống dấu chấm hỏi to đùng nhưng không dám hỏi.

-Trang điểm và làm tóc cho cô gái này thật đẹp cho tôi.

-Dạ ông chủ. -Cô nhân viên kính cẩn cúi người.

-Hả?Ông chủ?Sao cô ấy lại gọi anh là ông chủ vậy?

-Không cần biết.

-Cái đồ cọc cằn. Hỏi tí cũng không được.

Jiyeon vừa ngồi vào ghế, lập tức vài cô nhân viên tiến đến, nhanh chóng trang điểm, làm tóc cho nó, nhanh đến nỗi nó phải chóng mặt. Mười phút sau. . . Trong gương là cô gái xinh đẹp nào thế, không phải nó nữa rồi. Ôi trời đất ơi!Nó bước ra ngoài, thấy hắn đang ngồi đọc sách liền tiến lại gần.

-Anh mà cũng đọc sách à?

-Luật pháp không có cấm.

-Mà mấy người này làm nhanh thật đấy, loáng cái đã xong.

-Tất nhiên là không chậm chạp như cô.

-Mà họ làm đẹp lắm nhé. Tôi không nhận ra luôn.

-Tất nhiên rồi. Cô bình thường sao so sánh được với khi có son phấn.

-Anh không thể mở một lời nào khen tôi à?

-Cô có gì đáng khen chứ.

-Ít ra thì cũng ngắm tôi thử xem.

Taehyung bỏ cuốn sách xuống và đứng hình luôn. Ai vậy?Phải nó không?

-Anh bị sao thế hả?Có phải thấy tôi đẹp quá nên đứng hình luôn không hả?

-Cái gì cơ?Cô đừng có ảo tưởng. -Tae quay đi chỗ khác. Lần đầu tiên hắn đỏ mặt, tim thì cứ đập thình thịch. Nói thật thì hắn thấy nó bình thường đã đẹp, nay còn đẹp hơn bội phần. Xấu hổ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mặt nó nữa.

-Vậy tại sao anh lại thế?

-Cô không cần biết. Bây giờ đi tiếp.

-Tiếp nữa hả?Tôi mệt lắm rồi, đói nữa.

-Vậy cô không định đi ăn à?

-Đi ăn hả?Có, có chứ.

-Tưởng cô thích ngồi đó lằng nhằng chứ.

Gì chứ nói đến ăn là ai bằng được nó. Ngồi trên xe mà nó cứ dục rối cả lên:

-Nhanh lên!Tôi đói lắm rồi. Anh làm gì mà lề mề thế hả?

-Cô có tin là tôi đá cô xuống đường không?

-Anh thôi ngay mấy trò dọa nạt ấy đi.

-Không có dọa. Tôi nói là làm thật đấy. Muốn thử không?

-Aa, không cần đâu.

-Biết điều thì ngồi im đi.

-Im thì im.

Nhưng chỉ được 3 phút. . .

-Chưa đến nữa sao?Tôi đói lắm rồi. Nhanh lên đi.

-. . .

-Tôi bảo nhanh lên mà, sao chậm như rùa thế.

-. . .

-Anh định để tôi chết đói thật hả?

-. . .

-Huhu. . . mẹ ơi, con gái mẹ sắp chết vì đói rồi chỉ tại cái tên lề mề này đấy. . . huhu

Thật tình dù đang đeo tai nghe mở nhạc to hết cỡ nhưng hắn vẫn nghe nó cằn nhằn. Bực mình lắm nhưng không nỡ mắng nó mà có mắng cũng như không nên đành mặc kệ, để nó độc thoại một mình một hồi cũng chán thôi. Nhưng chuyện đời có ai ngờ, không những nó không chán mà còn nói nhiều hơn, đã thế còn tháo cả tai nghe mà hét vào tai hắn. Cái gì cũng có giới hạn của nó nhé. Hắn dừng xe, quay lại nhìn nó:

-Bây giờ cô muốn gì?

-Muốn ăn cơm.

-Cô có tin là tôi ăn thịt cô luôn không?

-Sao. . . sao vậy? Tôi làm gì sai à?

-Cô còn hỏi câu đó được ư?Sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn nhé.

-Thì không hiểu mới hỏi.

-Cô. . . cô nói cái gì?-Hắn tức lắm rồi, sắp biến thành ma cà rồng mà nó vẫn nhởn nhơ ngây thơ vô số tội thế kia. -CÔ XUỐNG XE NGAY CHO TÔI.

-Anh đuổi tôi à?

-CÔ CÓ XUỐNG KHÔNG THÌ BẢO?

-Để. . . để tôi xuống.

Nó vội vàng mở cửa nhảy ra ngoài, ngoái đầu lại đã thấy hắn lái xe đi thẳng.

-Cái đồ vô tâm. Aa đói muốn chết. Cái bụng mình nó biểu tình dữ dội nè.

Nó cứ đi tiếp. Đến trước một quán phở khá to, dừng lại ngó thử. Một nôi nước dùng thơm ngon đang sôi sùng sục, ở trong tô bánh phở thì trắng toát cùng với rau sống xanh mướt, rắc thêm vài hạt vừng, chan nước dùng vào tô, tạo thành một bát phở thơm lừng, không thể cưỡng lại được. Một người vừa ăn no còn chưa chắc đã cưỡng lại được chứ đừng nói nó đang đói gần chết. Thế rồi cơn đói lấn át lí trí, nó vô thức tiến vào trong, ngồi xuống một bàn rồi vô thức gọi một tô phở bò, ăn ngon lành. Lúc ngẩng đầu lên mới nhận ra là không có tiền trả, nó mới hốt hoảng lên, không biết làm thế nào, định chuồn thì bị bắt lại

-Này cô kia, ăn xong không trả tiền mà định đi là sao?

-Bà. . . Bà chủ à, tôi. . . tôi không có tiền. . . tiền bà. . . bà cho tôi nợ được không, để tôi về lấy tiền trả cho bà. . .

-Tôi không có làm từ thiện mà cho cô nợ, đây là quán của tôi, cô ăn cho đã rồi bảo là không có tiền là sao?Không có tiền thì ở lại rửa chén cho tôi.

-Bà. . . Bà chủ thương tình cho tôi lần này đi. Tôi quên đem theo tiền mà, để tôi. . .

-Tôi không nói lần hai đâu. Không có tiền thì ở lải rửa chén, không thì tôi kêu công an. Cô chọn đi.

-Đừng. . . đừng mà. Để tôi rửa.

-Tốt đi vào trong đó sẽ có người hướng dẫn cô.

Bà ta dẫn cô vào trong, lập tức thay đổi thái độ, vừa lúc nãy còn dịu dàng nhưng cứng rắn thì bây giờ đã trở thành một bà chằn lửa.

-Cái váy này cũng đáng tiền đấy nhỉ?Cởi ra.

-Bà nói cái gì?

-Tao bảo mày cởi đồ trên người mày ra.

-Tại. . . tại sao chứ?

-Tao bảo vậy thì làm đi, hay mày thích tao dùng vũ lực hả?

-Bà định làm gì tôi?

-Làm gì hả?Thế này này. . .

Ngay lập tức, khoảng hai ba người nữa xông vào nó, cố cởi bộ váy trên người nó ra.

-Aaaa. Mấy người làm gi thế hả?Huhu. . . . Bỏ tôi ra mau. . .

"BỐP"-Một cái tát vào mặt nó.

-Mày có im đi không hả?-Bà ta hùng hổ nói.

-Bỏ tôi ra hhuhuhu. . . Ai cứu tôi với. . huhu. . .

-Mày thích la hả?Thích này. . . thích này. . .

Cứ mỗi chữ bà ta nói thì nó lại nhận thêm một cú đánh, cú tát vào người, vào mặt.

-Mày thích la nữa không hả?Hả?

-DỪNG TAY LẠI CHO TÔI!-Taehyung lao vào trong, tát cho bà ta một cái, còn mạnh tay đẩy mấy người đang bu quanh nó, bế nó lên, hắn quấn một chiếc khăn bông quanh người nó, quay lại liếc tất cả những người có mặt ở đây, nói một câu nhưng đầy uy lực:

-Tất cả các người. . . sẽ đều phải trả giá, nếm trải gấp chục lần những gì đã gây ra cho người này. . .

Chương trước Chương tiếp