- Who Are You Cau La Ai Vay Jungkook Imagine X Girl Open Ending Moi Chuyen Hay De Thoi Gian Giai Quyet

Tùy Chỉnh

...

Sau khi rời Đại Hàn để bước chân đến vùng đất mới Anh quốc, vì không có người hướng dẫn chỉ bảo nên thời gian đầu của HaeJi rất khó khăn. Mặc dù cô đã có học bổng 100% học phí của trường nhưng HaeJi lại không hề nghĩ rằng chi phí cho tài liệu học tập lẫn chi phí sinh hoạt lại đắt đỏ đến như vậy. 

Năm đầu là năm khó khăn nhất, khi ấy HaeJi còn chưa đủ 18 tuổi nên nhà hàng nào ở London mà HaeJi tìm đến họ đều từ chối nhận cô vào làm. Đến khi đã tiêu cạn số tiền mà cô mang theo từ trước thì HaeJi mới tìm được một cửa hàng ăn trong phố người Hàn đồng ý nhận cô làm nhưng lại bất hợp pháp. Đa số người làm ở đây đều là làm chui nên họ không được nhận lương đúng theo quy định của pháp luật Anh, hơn thế nữa lại còn bị bóc lột sức lao động. Lương của một người làm trong một giờ chỉ được trả vỏn vẹn có £2, nếu làm 8 tiếng như những người lao động khác thì HaeJi mới có thể kiếm được chỉ £16 một ngày. Với mức lương đấy, hàng ngày cô chỉ có thể ăn những gói mì tôm rẻ nhất, đi bộ đến trường, đến nơi làm việc và tài liệu phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để mượn đi photo nhưng rồi tiền đấy cũng chẳng rẻ hơn được bao nhiêu. Hàng ngày HaeJi phải sắp xếp thời gian sao cho vừa đủ giờ lên lớp, giờ tự học vừa đủ 8 tiếng làm ở quán ăn. Một ngày cô chỉ dám dành 2 giờ để ngủ. 

Kì nghỉ lễ Giáng sinh năm đầu, HaeJi bị ốm rất nặng, cô phải xin nghỉ làm ở quán ăn nhưng lão chủ tệ bạc không đồng ý, lão nói nếu cô nghỉ làm thì lão sẽ cho người mới vào làm ngay lập tức và cô sẽ mất việc. HaeJi biết sức mình đến đâu nên cô gật đầu đồng ý luôn và xin lão phát tiền trợ cấp thất nghiệp. Nhưng lão chỉ cười nhếch mép, khuôn mặt tỏ vẻ chế giễu nói

"Ở đây chúng tôi làm gì có phí trợ cấp thất nghiệp? Cô có giỏi thì đi báo cảnh sát đi, nói với họ rằng là tôi không được lĩnh tiền trợ cấp thất nghiệp."

Nói xong lão cười hả hê rồi bỏ đi chỗ khác. Trong đầu HaeJi bỗng hiện lên hình ảnh người bố khốn nạn của mình, nghĩ vậy cô chỉ cười nhẹ nhàng. Đi ra đến cánh cửa sau cho nhân viên, cơn ho dài kéo đến làm HaeJi đau đớn đến lả cả người. Viện phí và thuốc thang ở Anh cũng rất đắt, cô không có khả năng chi trả nổi nên đành mua thuốc lậu rẻ tiền nhưng cũng không đủ để có thể chữa khỏi bệnh. Đang cố bám lấy cánh cửa ra vào thì bà chủ cửa hàng đi đến, bà ta là một người mặc dù rất khắt khe nhưng lại tốt bụng và sợ chồng, nghe nói trước đây bà ta bị chồng đánh cho vài trận mỗi ngày. Người đàn bà lén lút kéo HaeJi đến một con hẻm nhỏ tối om gần đấy rồi dúi cho cô ba tờ bạc £100

"Cầm lấy mà mua thuốc về uống. Đến thành phố Westminster, từ Soho Square Garden đi thẳng lên đường Carlisle St, ngã tư đầu tiên sẽ thấy đường Dean St rồi rẽ trái đi dọc đường cho đến khi nhìn thấy cửa hàng Prosotea Soho ở bên phải đường thì rẽ vào cái ngõ ngay gần đấy. Đi tiếp vào trong đến góc đường cụt thì rẽ sang ngõ bên tay trái là đến khu Richmond Mews, cuối khu có một bãi tập kết rác, gõ cửa nhà đối diện với cái thùng rác thứ 3 tính từ trái , lên tầng 5 rồi nói với chủ nhà rằng cô nhận lệnh từ bà Kim Haeyeon đến lấy đồ. Trả chủ nhà đúng £75 rồi về luôn và đừng ngoảnh đầu nhìn lại. Họ sẽ đưa cho cô thuốc uống đầy đủ trong vòng 5 ngày, là thuốc tốt nên cô không phải lo lắng gì hết. Chuyện này phải giữ kín tuyệt đối, không được thắc mắc gì thêm."

Nghe bà chủ nói xong, HaeJi xúc động, nước mắt ngắn nước mắt dài cảm ơn bà chủ rối rít. Ở một mình bên vương quốc Anh này cũng được gần 10 tháng, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy con người cũng không vô tình đến như vậy. Cô hứa sẽ trả lại cho bà chủ số tiền này nhưng bà chỉ hất tay rồi nói

"Liệu sống sao cho nó đàng hoàng và khỏe mạnh là được! Giáng sinh vui vẻ!"

Rồi bà lững thững đi về cửa hàng. Ở trong bóng tối HaeJi không hề nhìn thấy đôi mắt người đàn bà đã đỏ hoe. Cô cũng chẳng bao giờ biết được trước đây người đàn bà đau khổ này đã mất đi đứa con gái ngay trước ngày sinh nhật của tuổi 20 và chính vì chuyện này nên bà mới đối xử tốt với cô như thế. Từ HaeJi bà ta nhìn thấy hình bóng mập mờ của con gái mình đã chết cách đây hơn chục năm. 

...

HaeJi vừa về đến nhà trọ thì Lộ Khiết, người bạn cùng phòng với cô đã hớt hải chạy đến

"HaeJi à!"
"Sao vậy?"
"Chủ nhà lại vừa đến đòi nợ kìa, bạn đã có tiền lương tháng này chưa vậy???"
"À rồi, mình vừa đi lấy về xong đây. Lấy rồi chủ cũng đuổi luôn haha."

Lộ Khiết tròn xoe mắt khó hiểu nhìn HaeJi cười 

"Thôi vậy đưa mình £100 nhanh đi để còn nộp tiền cho nghỉ lễ nó yên bình chút!"

Căn trọ HaeJi ở cùng bạn là một gác mái chật chội, ẩm ướt và hôi thối hết sức. Nhà vệ sinh và nhà tắm phải dùng chung với nhà chủ nên mới bị hét lên cái giá £400 một tháng mặc dù nơi ở rất bẩn thỉu và không gian thì thiếu thốn đủ đường. Lộ Khiết là người dân tộc thiểu số ở Trung Hoa, nhà cô rất nghèo. Sau bao cố gắng học hành cô cũng xin được một suất học bổng 100% học phí như HaeJi tại University of London. HaeJi học chuyên ngành luật ở University College London, còn Lộ Khiết học chuyên ngành kinh tế quốc tế tại London School of Economics and Political Science. Cả hai viện nhỏ này đều trực thuộc UL, tuy vậy hai trường lại cách nhau đến 3 bến tàu điện ngầm. Hơn HaeJi một tuổi nên Lộ Khiết đã chính thức đi làm thêm được, cô cương quyết giúp đỡ HaeJi bằng cách trả cho HaeJi thêm £100 tiền trọ.

HaeJi rút hai tờ £100 ra đưa cho Lộ Khiết

"Tháng này mình nộp đủ suất. Cảm ơn bạn nhiều, sau này nhất định sẽ trả!"
"Hôm nay trúng sổ số hả?"
"Cũng kiểu như vậy!"

Lộ Khiết chẳng bao giờ tò mò nên không hỏi nữa mà đi luôn. Một lúc sau cô quay lại cùng HaeJi ăn bữa khuya chuẩn bị đón Giáng sinh

"Bạn không phải lo lắng chuyện mất việc nữa đâu..."
"Ồ thì mình cũng đâu có lo lắng gì đâu nhỉ?"
"Subway trên đường Tottenham Court có tuyển nhân viên dưới 18 tuổi mà chúng mình lại không hề biết. Vì sự ngờ nghệch của tụi mình mà bạn phải đi  làm ở cái chỗ chết tiệt đấy 10 tháng qua. Ở Subway tùy từng độ tuổi mà họ trả mức lương khác nhau, nhưng lương tối thiểu cũng phải gần £5 một giờ, hơn nữa họ cũng đối xử tử tế với nhân viên."
"Chuyện Subway tuyển nhân viên dưới 18 thì mình cũng đã biết từ lâu. Có điều chỗ họ luôn đủ nhân viên nên mình chẳng thể chen chân vào được. Những chỗ khác giống Subway đều như thế cả."
"Vậy sao?Thế mà hôm nay mình thấy người ta đang treo biển tuyển người làm đấy! Chi bằng lát nữa chúng ta cùng chuẩn bị hồ sơ cho bạn rồi mai đi ứng tuyển nhé! Chỗ đấy cũng khá gần UCL."

...

Chuyện xin việc của HaeJi thật dễ dàng với chức vụ làm nhân viên bán thời gian, cô hài lòng nhận bản hợp đồng với mức lương là £8.4 mỗi giờ - cao hơn hẳn so với những nhân viên khác cùng độ tuổi vì HaeJi có thể nói được 4 thứ tiếng là Trung, Nga, Hàn và Anh, thậm chí còn được nhà tuyển dụng hứa hẹn sẽ tăng lương lên đến £9 nếu cô giúp họ tăng doanh số. Sau khi rời khỏi Subway, HaeJi lần theo bản đồ trên điện thoại đến khu Richmond Mews. Cô nhớ lại chỉ dẫn của bà chủ hàng rồi phì cười, bà ta nói nhanh như vậy, đã thế đường còn rắc rối sao cô có thể nhớ hết được chứ? May thay đoạn cuối cô còn để lọt tai. Chỉ cần đến Soho rồi tìm khu Richmond Mews là được. Thật là dài dòng quá mà. 

HaeJi nhận thuốc về uống 3 ngày thì khỏi, cô cất thuốc của 2 ngày còn lại cẩn thận rồi đến Subway học việc và chính thức đi làm vào ngày mùng 2 của năm mới. 

Hết năm đầu, chương trình dự bị đại học của HaeJi cũng kết thúc. Trong vài tháng nghỉ hè cô vừa đi tình nguyện, vừa chạy ca làm thêm ở Subway. Đến cuối năm ấy lương trung bình một giờ của HaeJi đã lên đến £9. Mặc dù tiền đã dư giả nhưng cô vẫn ở lại căn trọ gác mái ấy cùng Lộ Khiết. HaeJi đã trả hết tiền nợ và dự định đến ngày 24 sẽ đến thăm bà chủ hàng ngày trước để trả bà £300. Nhưng đến lúc tìm gặp, cô mới được người hàng xóm cho hay là quán ăn của nhà chủ đã bị tịch thu từ hồi tháng 6 vì phạm pháp. Bây giờ chắc có lẽ hai người đang an vị trong một trại giam nào đó. Sau khi hỏi thăm khắp nơi, HaeJi chạy đến tận Wansdworth và tìm đến nhà tù cùng tên. Cô định trả bà chủ hàng £300 trước đây bà ta cho nhưng bà lại nhất quyết không nhận

"Nếu bây giờ tôi nhận, tôi cũng không được động đến, nó sẽ được kê khai vào tài sản của tôi. Không chừng lại bị bọn cớm này ăn mất, vì có £300 thôi mà, sai có một chút thì cũng có sao đâu, phải không? Tôi đã cho cô rồi thì cô cứ cầm lấy đi, lại còn cất công tìm đến đây để trả... Dù sao cũng cảm ơn cô đã đến đây thăm tôi, suốt từ lúc bị tống vào cái chỗ này đến tận giờ, cô là người đầu tiên đến thăm đấy... Coi như tôi thuê cô đến thăm với giá £300."

Năm thứ hai của HaeJi kết thúc suôn sẻ. Cô lại tiếp tục làm tình nguyện trong hè, học tiếng Tây Ban Nha và may mắn gặp được một Blogger người Mỹ gốc Hàn. Cô được người này chỉ bảo cho rất nhiều thứ từ làm đẹp đến viết lách, hay thậm chí là kinh doanh online. Sau đó cô cùng Lộ Khiết thành lập ra một vài trang bán hàng nội địa Trung và Hàn ở London, tập tành viết blog, quảng cáo các nhãn hàng nhỏ... 

...

Một ngày tuyết rơi trắng trời của năm thứ ba, HaeJi nhận được một bức thư đề tên người gửi là Baek Nina và Jung Jeseok

"Thật là, thời đại nào rồi mà còn viết thư rồi gửi cơ chứ? Hai đứa này thật là phiền phức!"

HaeJi nhắn tin hỏi nhưng không ai trả lời, gọi cũng không nghe máy. Tranh thủ trong giờ tự học ở thư viện cô mở bức thư dày ra xem

Gửi HaeJi,

HaeJi à, tụi tao có chuyện muốn nói với mày từ rất lâu rồi. Đáng lẽ nên nói ngay cho mày từ trước khi mày lên máy bay ngày hôm đấy, nhưng tao lại không đủ can đảm để nói. Đến tận mãi bây giờ tụi tao mới dám viết mấy dòng cho mày để nói về chuyện này. 

Mày nhớ  lần cô Ji đến nhà tao để gặp mày không? Sau khi mày về phòng, bọn tao có nói chuyện với cô khá lâu. Cô nói rằng, nếu lúc giờ cô cứ tìm cách giải thích thì mày sẽ không bao giờ nghe, nên cô quyết định kể cho hai đứa tao rồi sau này mày đã nguôi ngoai đi chút rồi thì hẵng nói lại với mày. 

Chuyện là, ngày trước lúc cô bỏ nhà chồng, ban đầu cô chỉ có ý định đi làm xa ở đâu đó một thời gian để kiếm tiền nhưng sợ bố mẹ lo nên cô không nói mà đi ngay, sau đó khi đã đủ tiền thì cô sẽ về đón mày. Trong một lần làm ăn ở biên giới, cô Ji bị lừa rồi bị bắt về làm gái mại dâm ở Thượng Hải. Nhất quyết chống trả bọn buôn người nên không ít lần bị đánh đập, sỉ nhục. Đến khi chúng chán nản vì cô không chịu làm theo ý muốn của chúng thì cô bị đánh thuốc mê rồi chúng ném cô xuống  sông Hoàng Phố. May thay có một người thủy thủ nhìn thấy đã cứu cô vào bờ. Trùng hợp, chiếc du thuyền mà người thủy thủ lái lại đang đưa giám đốc Geun đi thưởng cảnh sông. Gặp đồng hương trên xứ người lâm cảnh hoạn nạn nên giám đốc đã cưu mang cô ấy. Sau đó hai người cùng nhau gây dựng nên tập đoàn Geun Ji mà tiền thân là công ty cổ phần Hongbal rồi họ kết hôn vì cô Ji lỡ mang thai Jeongeun, điều này khiến cô rất ngạc nhiên vì trước đó bác sĩ từng nói cô không còn khả năng sinh con nữa. Vì mới ổn định thời gian đấy nên cô mới có dịp rảnh rỗi trở về Đại Hàn gặp gia đình và định giải thích mọi chuyện. Nhưng vừa về nước được một ngày thì cô Ji phải vội vã về Mỹ ngay vì có chuyện gấp ở công ty. Cô cũng giải thích sở dĩ không về nhà ông bà đầu tiên mà lại đến nhà Jeon, một phần vì nể người bạn của chồng cô đã giúp đỡ lúc chủ tịch Geun khó khăn, một phần là do bà phu nhân của chủ tịch Jeon đang nắm trong tay vài hợp đồng rất quan trọng không thể bỏ lỡ mà bà ta lại hẹn gặp trước. Cô cũng rất hối lỗi vì ngày xưa đã bỏ mày lại với gia đình chồng cũ, còn mong muốn được bù đắp cho mày tất cả mọi thứ. Nhưng cô tôn trọng ý kiến của mày nên không hỏi thêm về nơi ở hiện tại của mày.

Dưới đó còn một đoạn dài nữa nhưng HaeJi chán nản vo viên bức thư lại rồi tung vào sọt rác gần đấy. Tựa đầu lên ghế và đưa mắt nhìn qua cửa sổ, một bông hoa tuyết đẹp đẽ đã đậu lại trên kính, cô cứ ngắm mãi bông hoa tuyết ấy cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

...

Đến cuối năm thứ tư, HaeJi nhận bằng tốt nghiệp sớm cử nhân ngành Luật của UCL. Các trang bán hàng của cô và Lộ Khiết làm ăn rất thuận lợi, còn thu hút đầu tư từ những mặt hàng nổi tiếng từ Đức và Hà Lan. Blog cá nhân của HaeJi cũng được hơn 200k lượt theo dõi, một nửa trong số đó là người gốc Hàn ở các quốc gia Âu Mỹ. 

Sau khi ra trường, cô quyết định để lại trang bán hàng online cho Lộ Khiết rồi chuyển qua thành phố Welwyn Garden và làm việc cho văn phòng luật lớn nhất ở đó với mức lương là £100,000 một năm. Lương của HaeJi có tăng hay không còn tùy thuộc vào sự thể hiện của cô trên chiến trường pháp luật. Ban ngày làm việc cho văn phòng luật, tối về HaeJi đăng kí lớp học quản lý nghệ sĩ online trong vòng một năm. Cô còn mở thêm một trang bán hàng online khác nhưng chỉ chuyên bán mĩ phẩm nội địa của Anh hoặc Hàn. 

Hơn một năm trôi qua, HaeJi nhận chứng chỉ quản lý nghệ sĩ thì mức lương ở phòng luật của cô đã lên đến £130,000 một năm. Là một luật sư trẻ có tiếng ở thành phố Welwyn Garden, những vụ án khó cô đều giải quyết một cách nhẹ nhàng. 

Mùa đông năm ấy, nhân dịp nghỉ lễ HaeJi quyết định về Đại Hàn thăm gia đình. Nghĩ lại thời gian gần 6 năm qua bươn trải trên đất người, HaeJi cảm thấy thật may mắn vì ông bà cô không hề có tin ốm yếu gì cả. Nina và Jeseok cũng mới ra trường được ít lâu và đã tìm được công việc ổn định, ưng ý.




*Notes:
1. Khu nhà ở địa chỉ Richmond Mews là có thật nhưng trên thực tế tòa nhà mà HaeJi đến mua thuốc chỉ có 4 tầng. Vì là truyện nên author thêm một tầng nữa, không nhỡ có ai tò mò tìm đến địa chỉ này thì chắc tôi chớt =)).

2. Trên thực tế, UCL hoặc UL nói chung không cấp học bổng 100% học phí cho sinh viên quốc tế. Học phí tham khảo cho khóa đại học là £18,430 – £34,660/năm (ngành y tế có học phí cao hơn), trong khi đó giá trị học bổng cao nhất mà trường cung cấp cho sinh viên quốc tế (Access Opportunity Scholarship) là $14,500/năm, hai loại còn lại (Alumni Scholarship và Apolitical-STEaPP Scholarship) là $13,000/năm. 

3. Lương của nhân viên làm tại Subway có thể không như vậy.

4. Giá tiền thuê nhà tại London không thể rẻ như truyện đề cập, nhưng các bạn hãy cố tưởng tượng nơi đấy tồi tàn, tăm tối và bẩn thỉu hết sức thì về cơ bản cũng sẽ hợp lí với số tiền £100/tuần.