- Xin Hay Om Em Bac Chi Chuong 333

Tùy Chỉnh

Chị Triệu nói xong, bèn kéo tay Tiểu Triệu vẫn còn đang bò rạp lên tường.

Hai người họ cũng đi vệ sinh, nhưng chẳng qua chỉ là cái cớ. Khi nhìn thấy Lâm Uyển Bạch vừa đứng dậy, Hoắc Trường Uyên cũng ngay lập tức cầm điện thoại đi ra ngoài, Tiểu Triệu đã kéo áo chị Triệu còn đang mải ăn, theo họ đi ra.

Chuyện theo dõi lén lút kiểu này là lần đầu họ làm, còn rất lạ lẫm.

Lần này, bốn con mắt của họ đều nhìn rất rõ ràng, Lâm Uyển Bạch bị Hoắc Trường Uyên kéo vào một căn phòng không người, đúng mười phút mới đi ra. Lúc ra, không những lớp son môi của cô biến mất, mà còn nhìn thấy động tác chỉnh sửa cổ áo của cô...

Nghe thấy lời của chị Triệu, Tiểu Triệu mãi một lúc sau mới gật đầu: "Chị Triệu, lần này chúng ta không nhìn nhầm chứ?"

"Không đâu." Chị Triệu nghiêm nghị lắc đầu.

"Chị bảo có phải chúng ta nghĩ hơi nhiều không, chưa biết chừng là hiểu lầm, hai người họ chỉ... chỉ là..." Nói đến cuối cùng, Tiểu Triệu hoàn toàn không nói tiếp được nữa. Bản thân cô ấy cũng không tìm được một cái cớ hợp lý hộ họ.

Ai bảo cô ấy và chị Triệu đều tận mắt chứng kiến chứ? Hơn nữa một nam một nữ ở trong một không gian riêng tư, cửa khóa kỹ, còn có thể làm gì? Khiến người ta không nghĩ lung tung cũng khó!

"Chị Triệu, sao lại như vậy chứ? Em nghi ngờ không biết mắt mình có vấn đề gì không. Chị Tiểu Bạch cũng thật là, sao có thể làm chuyện này chứ. Chẳng phải chị ấy đang có em bé sao, còn có chồng chưa cưới, sao có thể qua lại với Hoắc tổng chứ? Ai ta bảo biết người, biết mặt không biết lòng, nhưng kiểu này cũng sốc quá, em thật sự không thể tiếp nhận được!" Tiểu Triệu mặt mũi rầu rĩ, có thể nhận ra cô ấy sốc thật sự.

"Nhưng chị cảm thấy Tiểu Bạch không phải loại người ấy!" Chị Triệu ngẫm nghĩ rồi kiên quyết lắc đầu, nghiêm nghị nói tiếp: "Tuy cô ấy vừa mới tới công ty, cũng chưa làm việc lâu với chúng ta, nhưng chị cảm thấy mình không nhìn nhầm người đâu. Cô ấy là người tự biết giữ mình, không bao giờ làm mấy chuyện bẩn thỉu. Hơn nữa tình mẫu tử là vĩ đại nhất, cô ấy đang có thai, lúc rảnh rỗi thường xuyên kể chuyện với chúng ta về con và về chồng chưa cưới. Chị tin cô ấy!"

Dù sao chị ấy cũng nhiều tuổi hơn một chút, gặp nhiều người, vẫn rất tin vào mắt nhìn người của mình.

"Vậy tức là Hoắc tổng cưỡng ép chị ấy?" Tiểu Triệu nghe xong, ngừng một chút rồi hỏi.

Chị Triệu nhíu mày, nghiêm túc phân tích: "Lần trước ở nhà vệ sinh công ty, chẳng phải em nhìn thấy cũng là anh ta chủ động kéo Tiểu Bạch vào trong sao?"

"Đúng đúng! Ban nãy cũng vậy, chị Tiểu Bạch có vẻ rất không tình nguyện!" Tiểu Triệu liên tục gật đầu phụ họa.

Ban nãy họ đứng xa, không biết rõ sự thật, từ phía sau chỉ nhìn thấy Hoắc Trường Uyên muốn nắm tay Lâm Uyển Bạch mấy lần đều bị cô né ra. Sau cùng anh khoác vai ép cô đi vào phòng, thế nên tự cho rằng cô không tình nguyện.

"Chị Tiểu Bạch và chồng sắp cưới tình cảm mặn nồng. Trước khi đi ăn, chẳng phải ở văn phòng chúng ta còn nói chuyện đó sao, chị ấy nói chồng mình đẹp trai như Hoắc tổng vậy, không thua kém chút nào, có thể thấy lập trường của chị ấy vẫn rất kiên định!"

Tuy rằng cũng có một chút tâng bốc người mình yêu, nhưng sau khi suy nghĩ, Lâm Uyển Bạch đã đưa ra đáp án rất chân thành, nói rõ thật ra trong lòng cô nghĩ như vậy.

Tiểu Triệu không hiểu: "Hoắc tổng có ý đồ gì chứ? Ở Băng Thành có biết bao cô gái muốn quan hệ với anh ấy, sao anh ấy phải bám lấy chị Tiểu Bạch? Lẽ nào họ không phải gu của anh ấy, anh ấy lại thích phụ nữ có thai?"

"Chuyện này chưa chắc được..." Chị Triệu không thể đưa ra kết luận.

"Nhất định là như vậy rồi! Hoắc tổng để ý tới chị Tiểu Bạch, muốn "quy tắc ngầm" với chị ấy, sau đó lợi dụng thân phận của mình ép buộc chị ấy!" Tiểu Triệu đã tự vẽ ra câu chuyện của mình, giậm chân bình bịch: "Trời ơi! Không ngờ Hoắc tổng là loại người này! Uổng công em luôn coi anh ấy là thần tượng, cảm thấy anh ấy là nam thần! Shit! Quá đáng thật, mấy chuyện tồi tệ trong công sở bị chúng ta bắt gặp!"

Chị Triệu nghe xong, sắc mặt càng lúc càng nặng nề, bối rối hỏi: "Phải làm sao đây? Nên tốt bụng nhắc nhở hay giả vờ không biết gì hết?"

"Trong chuyện này chị Tiểu Bạch là nạn nhân..." Tiểu Bạch trầm tư một lúc, rồi ngập ngừng hỏi: "Chị Triệu, hay là chúng ta tìm Hoắc tổng nói chuyện?"

...

Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên một trước một sau trở lại phòng ăn.

Một người vừa mới tới công ty làm việc như cô thường sẽ không bị để ý nhiều. Khi Hoắc Trường Uyên trở lại, rất nhiều người trong bàn ăn anh đều đứng lên, cô cũng tranh thủ lúc hỗn loạn ấy trở về vị trí của mình.

Hoắc Trường Uyên không lập tức ngồi xuống ghế ngồi ngay mà đi tới trước mặt phục vụ dặn dò gì đó.

Lâm Uyển Bạch cầm đũa lên, Tiểu Triệu và chị Triệu cũng lần lượt trở về, ngồi xuống hai bên trái phải của cô.

Tiểu Triệu từ lúc đi vào cứ nhìn cô chằm chằm, ngập ngừng định nói gì đó: "Chị Tiểu Bạch..."

Dường như cô ấy muốn nói gì nhưng bị chị Triệu ngăn cản bằng ánh mắt.

"Sao thế?" Lâm Uyển Bạch nhìn trái nhìn phải, khó hiểu hỏi.

"Không sao ạ!" Tiểu Triệu lắc đầu!

Chị Triệu tươi cười trả lời thay cô ấy: "Không sao đâu, con bé định bảo em ăn nhiều một chút ấy mà!"

Lâm Uyển Bạch một lần nữa nhìn sang hai bên, luôn cảm thấy biểu cảm của họ không bình thường cho lắm. Lẽ nào ban nãy cô và Hoắc Trường Uyên lại không may bị họ bắt gặp? Không phải chứ...

Cô gật đầu hùa theo, cầm đũa lên, nhưng những món ăn trên bàn xoay không hợp khẩu vị của cô, cô chỉ gắp hai miếng mang tính tượng trưng.

Lúc này cửa phòng một lần nữa bị đẩy ra, một đoàn nhân viên bê đĩa thức ăn lần lượt đi vào, bên trên toàn là những món đỏ rực một màu: Thịt bò thái lát mỏng xào cay, tiết canh vịt, đầu cá xào sả ớt, thịt gà xào cay.

Tổng giám đốc ngồi ở bàn chính giữa đã cầm cốc rượu đứng lên, hào sảng tuyên bố: "Để mọi người được ăn thoải mái hơn, Hoắc tổng thêm món cho các bàn, chúng ta nâng ly mời Hoắc tổng nào!"

Bầu không khí một lần nữa được đốt nóng.

Đối mặt với lời cảm ơn của mọi người, Hoắc Trường Uyên chỉ ung dung nâng ly.

Nhìn thấy đĩa gà xào cay được xoay tới trước mặt mình, với tư cách là người biết rõ câu chuyện, Lâm Uyển Bạch gắp một miếng bỏ vào miệng, vị cay nồng tràn ngập khoang miệng, cảm giác thèm ăn bỗng nhiên dâng cao, dạ dày như rộng mở. Cô nhai tóp tép, bất giác nói một câu: "Ngọt thật đấy!"

"Ngọt ư?" Đồng nghiệp ngồi đối diện sửng sốt, gắp một miếng bỏ vào miệng: "Tôi cảm thấy cay lắm mà!" Dứt lời, người đó bắt đầu tìm nước uống.

Lâm Uyển Bạch không giải thích, chỉ rướn môi cười, tiếp tục ăn.

Sau ba tuần rượu, Giang Phóng uống thay Hoắc Trường Uyên toàn bộ số rượu, lúc ra bước chân đã hơi liêu xiêu. Nhưng anh ấy vẫn bị người ta kéo đi tăng hai. Cũng có một số người không đi, thế nên mọi người chia làm hai ngả, tới một quán bar gần đó và về nhà.

Hoắc Trường Uyên không uống giọt rượu nào, dĩ nhiên chọn cách về nhà.

Sau khi chào tạm biệt qua loa, anh bèn sải bước đi về phía chiếc Land Rover màu trắng, rút chìa khóa đang định mở cửa thì phía sau lần lượt vang lên hai giọng nói, giống như bám theo anh nãy giờ.

"Hoắc tổng!"

"Hoắc tổng!"

Hoắc Trường Uyên dừng tay lại, quay người nhìn.

Nhìn thấy là hai người phụ nữ, một người nhiều tuổi hơn mình kha khá, một người giống như sinh viên mới ra trường chưa lâu, anh nhíu mày: "Hai người là..."

Hai người họ đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Triệu nói trước: "Hoắc tổng, chúng tôi là nhân viên công ty, cũng là đồng nghiệp cùng phòng với Tiểu Bạch!"

"Có chuyện gì không?" Nghe thấy vậy, Hoắc Trường Uyên nhướng mày.

Anh chịu tới tham gia mấy dịp như thế này cũng là vì Lâm Uyển Bạch làm ở đây. Ngoài các lãnh đạo bình thường có thể nói chuyện với anh, các nhân viên khác anh không quá để tâm, tuy rằng rất nhiều nhân viên nữ sau khi anh đột ngột xuất hiện đều đặc biệt chạy vào phòng vệ sinh tút tát lại lớp trang điểm, nhưng anh vẫn không buồn liếc.

Chị Triệu kéo Tiểu Triệu lại, sau đó ngẩng đầu, cung kính lên tiếng: "Hoắc tổng, trước tiên, với tư cách nhân viên, chúng tôi rất cảm ơn phúc lợi của anh ngày hôm sau, thứ nữa chúng tôi có vài lời muốn nói với anh!"

Nghe thấy họ là đồng nghiệp của Lâm Uyển Bạch, hình như Hoắc Trường Uyên bị ảnh hưởng phần nào. Hình như ban nãy họ ngồi cạnh cô. Thái độ của anh cũng kiên nhẫn hơn, anh đút hai tay vào túi quần: "Nói đi."

"Hoắc tổng, vậy chúng tôi xin phép nói thẳng!" Chị Triệu hơi ngừng lại rồi hít sâu một hơi, nói một lèo: "Ban nãy lúc ăn cơm, chuyện anh kéo Tiểu Bạch vào phòng riêng, hai chúng tôi đều đã nhìn thấy!"

"Hai người đã nhìn thấy?" Hoắc Trường Uyên bất ngờ.

Câu nói của đối phương nằm ngoài dự tính của anh. Lúc đi vào phòng, anh còn đặc biệt ngó nghiêng hành lang, ngoài hai nhân viên bê đồ ăn thì không còn ai khác. Làm sao anh biết họ vốn dĩ đã bám theo, trốn mãi trong một góc khuất.

"Không sai, chúng tôi đã thấy!" Tiểu Triệu dẫu sao vẫn còn trẻ, có phần xốc nổi: "Không chỉ riêng lần này, còn cả lần trước. Anh đang họp giữa chừng thì kéo Tiểu Bạch vào phòng vệ sinh! Hoắc tổng, anh có biết Tiểu Bạch đang mang thai không?"

"Ồ." Hoắc Trường Uyên đáp mơ hồ một tiếng.

Tuy rằng không trả lời thẳng vào câu hỏi, nhưng anh vẫn không phủ nhận. Chị Triệu và Tiểu Triệu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ít nhiều càng thêm chắc chắn, xem ra suy đoán trước đó của họ đã đúng phần nào.

Chị Triệu lớn tuổi hơn, ngẫm nghĩ rồi chọn lựa câu từ: "Tiểu Bạch không những đang có thai mà còn có chồng sắp cưới, hơn nữa tình cảm giữa họ rất tốt, cũng rất vững chắc!"

"Tuy rằng hồi học đại học anh từng đến trường tôi diễn thuyết, tôi coi anh như thần tượng, nhưng Hoắc tổng, anh làm vậy là sai rồi!" Biểu cảm của Tiểu Triệu còn nghiêm túc hơn cả khi làm việc, giống như phản biện lại giáo viên lúc tốt nghiệp vậy: "Ban nãy những gì chị Triệu nói, tôi có thể làm chứng. Tình cảm giữa Tiểu Bạch và chồng sắp cưới của chị ấy là rất tốt! Chắc anh cũng đã nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay chị ấy, đó chính là chiếc nhẫn chồng sắp cưới tặng chị ấy, ngày nào chị ấy cũng đeo, không bao giờ tháo ra! Hơn nữa gia cảnh của anh ấy cũng khá, còn đẹp trai, không thua kém anh chút nào!"

Nghe xong, Hoắc Trường Uyên nhướng cao mày: "Hai người từng gặp sao?"

Bị hỏi ngược lại, Tiểu Triệu hơi chột dạ, nhưng cũng bình tĩnh lại khá nhanh: "Tuy chúng tôi chưa gặp, nhưng Tiểu Bạch có kể với chúng tôi, thế nên chúng tôi biết rõ lắm! Anh ấy cao 1 mét 86, dáng chuẩn, mắt hai mí lót trong, mũi cao thẳng. So sánh với anh, cô ấy nghiêm túc nói là đẹp trai như nhau, không ai thua kém ai!"

Thật ra càng nói, Tiểu Triệu càng cảm thấy rất giống với Hoắc tổng, nhưng lúc này cô ấy không nghĩ được nhiều như vậy nữa.

"Chị ấy nói rồi, họ đã mong chờ đứa trẻ này rất lâu, chồng chưa cưới của cô ấy rất tốt, cũng rất yêu chị ấy. Chị ấy cũng cực kỳ cực kỳ yêu anh ấy!" Mấy chữ cuối cùng được Tiểu Triệu nhấn mạnh, cố tình gằn giọng.

"Còn nói gì nữa?" Hoắc Trường Uyên hứng thú, tiếp tục hỏi.

Dưới bóng đêm, anh đút hai tay vào túi quần, dáng đứng thoải mái, nét mặt nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện có một nụ cười nhẹ nhàng, không hề giận dỗi chút nào, ngược lại còn có vẻ sướng thầm trong lòng. Dù sao thì ai cũng muốn nghe mấy câu khen ngợi mình, anh hoàn toàn có ý muốn đứng nghe mãi.

"Tiểu Bạch còn nói, cô ấy rất may mắn khi được gặp chồng chưa cưới!" Chị Triệu truyền đạt một cách chính xác.

Tiểu Triệu còn nói với giọng đặc biệt chính trực: "Mỗi lần nhắc đến chồng chưa cưới của mình, ánh mắt chị Tiểu Bạch sáng như sao vậy! Thế nên, Hoắc tổng, anh không có cơ hội đâu, mong anh giơ cao đánh khẽ, đừng quấy rối chị Tiểu Bạch nữa. Anh có dùng thân phận chèn ép người ta cũng không được. Hơn nữa, trên đời có biết bao nhiêu cô gái, chị ấy đã có bến đỗ của mình, chị ấy và chồng sắp cưới đã đi tới bến bờ hạnh phúc, chỉ thiếu một tờ giấy nữa thôi!"

"Đúng đấy, Hoắc tổng, tục ngữ nói rất đúng, thà phá một ngôi chùa cũng đừng phá một chuyện tình yêu!" Chị Triệu cũng gật đầu.

Hoắc Trường Uyên mỉm cười, không kìm được khẽ bật cười thành tiếng.

Tiếng cười trầm thấp vang ra từ lồng ngực anh, anh khẽ nói: "Rất cảm ơn hai người."

Cảm ơn?

Chị Triệu và Tiểu Triệu đều ngây ngốc.

Họ rõ ràng đang đứng ở góc độ phê bình, vậy mà anh không giận, còn cảm ơn họ?

Tiểu Triệu vò đầu bứt tai, hỏi với vẻ khó hiểu: "Vì sao?"

"Bây giờ hai người được nhìn thấy người thật rồi đấy." Hoắc Trường Uyên rướn môi cười.

"..."

Tiểu Triệu và chị Triệu đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hoang mang.

Vài giây sau, khi hiểu ra được câu này, hai người họ lập tức trợn tròn mắt.

Hoắc Trường Uyên ngước mắt, nhìn về phía bóng người thanh mảnh đang định đi về phía họ lại hoảng hốt quay đi, lên tiếng gọi.

"Uyển Uyển, qua đây đi!"

Lâm Uyển Bạch bị anh gọi, đành bấm bụng quay đầu.

Giống như mỗi lần Hoắc Trường Uyên tới công ty đón cô, cô toàn né tránh mọi người. Thế nên hôm nay sau khi bữa liên hoan kết thúc, cô cố tình ngồi tới tận cuối, đợi mọi người về hết sạch mới đi ra.

Không ngờ lại thấy hai đồng nghiệp đứng trước mặt anh, nên định trốn.

Khi thấy cả ba người họ đều quay qua nhìn mình, Lâm Uyển Bạch cắn môi: "Sao anh..."

Hoắc Trường Uyên thẳng thừng nắm lấy tay cô, không cho cô cơ hội né tránh, sau đó cười khó xử: "Anh còn không thanh minh rõ ràng, họ sẽ hiểu nhầm anh là loại cầm thú đấy."

"Hả..." Lâm Uyển Bạch sững sờ.

Nghe thấy tiếng "Uyển Uyển" anh gọi, một xưng hô chỉ dành cho những mối quan hệ thân mật, còn cả hai bàn tay đan chặt vào nhau, không một kẽ hở, còn quá đỗi tự nhiên, giống như họ đã nắm tay nhau cả ngàn lần rồi.

Ở khoảng cách gần, nhìn rõ ánh mắt dịu dàng của Hoắc Trường Uyên và gò má ửng hồng của Lâm Uyển Bạch.

Tiểu Triệu chưa thể hoàn hồn lại, hỏi: "Chị Tiểu Bạch, vị hôn phu của chị là... Hoắc tổng?"

Chị Triệu cũng chậm chạp hỏi: "Hoắc tổng... là chồng sắp cưới của em?"

Hai người họ gần như hỏi đồng thời, nhưng ý tứ thì giống nhau.

"Vâng..." Đã bị bại lộ, Lâm Uyển Bạch không giấu giếm nữa, bèn gật đầu.

Tiểu Triệu nghe xong, lập tức ngã ngửa sang bên cạnh, kêu lên khoa trương: "Chị Triệu, chị mau đỡ em! Em ngất bây giờ!"

Hết chương 333