- Xiuchen Exo Edit Hon Ma Khon Kiep Em Yeu Anh Chuong 5

Tùy Chỉnh

Chung Đại nhìn đống từ vựng trước mặt, choáng váng nằm gục đầu trên bàn, mặc kệ cô giáo đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt.

"Sao vậy? Tôi thấy cậu lúc đọc truyện hăng say lắm mà. Chỉ là mấy từ vựng tiếng Anh thôi có cần phải như bong bóng xì hơi vậy không?"

"Anh thì biết cái gì, đời này tôi ghét nhất tiếng Anh, thấy nó là tôi hoa mắt chóng mặt rồi."

Cô Hà Mi từ trên bảng quay mặt xuống nhìn đám học sinh, chợt nhíu mày.

"Kim Chung Đại, em ngồi đó nói chuyện với ai, đứng dậy trả lời câu hỏi."

Chung Đại ngẩng đầu lên, mặt méo xệch. Thôi tiêu rồi.

Cô Hà Mi hắng giọng đọc một tràng tiếng Anh, mười chữ Chung Đại hiểu được hai.

"Em trả lời đi."

"Thưa cô..."

Chung Đại suy nghĩ mãi cũng không nói ra được một chữ. Kim Mân Thạc không ý thức được tình hình còn soi mói cậu.

"Cậu học thế này làm sao đủ điểm leo lên mười hai?"

"Tiếng Anh kiểm tra trắc nghiệm, số tôi may mắn vừa đủ sống sót."

"Chung Đại, cô không gọi em dậy để làm người mẫu, em có trả lời được không cô gọi người khác."

Ánh mắt của cả lớp đều tập trung trên người cậu, hôm nay thật xui xẻo, ngày đầu năm học đã như thế sau này chắc cậu chết quá.

Bạch Hiền quay xuống lắc đầu. Cô đang nhìn tớ không nhắc được.

Cả anh bạn mới cũng nhìn cậu, ánh mắt ngập tràn hứng thú, cậu không thích ánh mắt này.

Tình hình căng thẳng, lúc Hoàng Tử Thao lên tiếng nói thì Kim Mân Thạc cũng vừa viết xong một câu trên giấy nháp, không ai để ý tới cây bút không có người cầm vẫn viết được.

"Thưa cô, hay là để em..."

Kim Mân Thạc đưa tờ giấy sang cho cậu.

"Câu trả lời đó, đọc đi."

Chung Đại bừng tỉnh, nhanh miệng đọc xong đáp án trước khi Tử Thao nói ra hai chữ cuối "trả lời."

Cả lớp im lặng, lúc nước sôi lửa bỏng mới chịu trả lời. Cô Hà Mi hơi kinh ngạc, Chung Đại học không giỏi Tiếng Anh cho lắm, trả lời được.....ừ không làm mất mặt lớp trước bạn mới.

Tử Thao quay mặt xuống nhìn Chung Đại, hay lắm rất biết chọn thời điểm.

"Chung Đại, em ngồi xuống đi, lần sau trả lời nhanh một chút."

Thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát nạn. Ghi lên tờ giấy nháp mới để ý thấy chữ của anh rất đẹp, ít nhất cũng gần bằng gương mặt của anh.

"Cảm ơn anh đã cứu mạng."

Kim Mân Thạc suy nghĩ một chút mới nói :

"Cậu bớt đọc truyện đi, để thời gian tôi dạy cậu tiếng Anh."

"Dạy tiếng Anh cho tôi, được không?"

"Tôi trước mười tuổi ở Mỹ, không lẽ không dạy được cậu."

Học lại tiếng Anh cũng tốt, lần sau có thể tự cứu bản thân.

"Vậy thì nhờ cả vào anh, tôi nói trước đối với tiếng Anh tôi rất chậm tiêu."

"Cậu khỏi cần nhắc tôi, căn cứ vào tình hình lúc nãy đã nói rõ điều đó."

....

Chiến đấu với hai tiết tiếng Anh khó nhằn, đầu óc Chung Đại xoay mòng mòng, nằm gục trên bàn.

"Lúc nãy cậu định trêu tôi?"

Chung Đại bực mình ngẩng mặt lên, tên nào điên vậy, sáng giờ cậu vẫn chưa có chọc ai nha.

A, là bạn mới.

"Trêu cái gì cơ?"

"Cậu biết câu trả lời cố tình chậm trễ không nói ra, chờ tới lúc tôi muốn trả lời cậu mới nói."

Thì ra là cái này.

"Cậu bị điên à, muốn trả lời cũng phải suy nghĩ kĩ, tôi không có bảo cậu trả lời thay tôi, đó là do cậu hấp tấp muốn trả lời đúng vào lúc tôi biết đáp án."

Một câu trả lời thôi cũng tìm cậu gây sự, rảnh rỗi sinh nông nỗi. Không thèm để ý tới Tử Thao nữa, nằm gục đầu xuống bàn, Kim Mân Thạc không biết chạy đi đâu rồi.