- Yandere The Joker 1

Tùy Chỉnh

"Tính đến sáng ngày hôm nay đã có ba mươi người thiệt mạng sau vụ thảm sát suốt hơn một tuần qua" - Emily vừa ăn sáng vừa chăm chú xem bản tin thời sự.
- Sợ thế nhỉ! Bây giờ giết người như ranh ấy.
Nói xong cô vội vàng tắt TV, đứng dậy sửa soạn để lát đi ăn tối với bạn.

~ Tại một nhà hàng nhỏ ở Texas ~
Emily cùng bạn thân lái xe đến nhà hàng này để tiện đường ăn tối trước khi lên thành phố thăm cô chú họ.
- Nhà hàng có vẻ hơi nhỏ ha.
- Ăn tạm thôi khi nào lên kia thì ăn chính sau cũng được mày ạ.
Hai người gọi món rồi ăn uống. Tới hơn 10h vẫn còn ngồi uống bia. Cả nhà hàng vậy mà cũng chỉ có mỗi hai cô gái tới ăn.
- Ui, sao đau bụng thế nhỉ? Tao đi vệ sinh chút đã!- Emily chợt chạy lẹ vô nhà vệ sinh.
- Cái con này! Chắc là say lắm rồi.- cô bạn thân cất giọng lèm nhèm rồi nằm bò xuống bàn.
Bất chợt đèn điện nhà hàng đột nhiên bị cúp. Cô bạn thân sợ hãi với tìm lấy chiếc điện thoại trong túi. Còn chưa kịp mở đèn pin cô đã bị một nhát dao xoẹt qua cổ. Thấy im ắng, ông chủ nhà hàng vội soi đèn pin đi ra xem xét tình hình. Ông vừa soi tới chỗ cô thì tên hề đã ở ngay sau đâm một nhát xuyên cổ ông. Máu bắn ra chiếc áo len đỏ của hắn một màu sẫm, ông chủ cũng ngã quỵ xuống. Xong xuôi hắn bật lại đèn điện đi sâu vào bên trong lấy tiền. Emily say mèm vừa đi từ trong nhà vệ sinh ra. Mắt cô nhòe nhoẹt không thấy rõ bất cứ thứ gì hết. Ánh đèn chập chờn cản chở tầm nhìn của cô nặng hơn. Cô men theo bờ tường đi sâu vào trong bếp. Chợt, trước mắt cô hiện lên hình ảnh người bạn trai cũ- Henry. Cô bất ngờ chạy lao về phía trước. Dụi đầu vào bờ lưng rắn chắc kia mà thì thào:
- Huhu...đừng bỏ em mà...e..em xin lỗi... Henry ơii hu..hu..

Cô bỗng dưng siết chặt cánh tay hơn, tiếc nức nở cũng dần rõ ràng. Cô bật khóc:
- Em s..sai rồi. Anh bắt em làm gì cũng được c..chỉ cần đừng bỏ rơi em....Hức...Hức. E..em còn yêu anh nhiều lắm..huhu.

Người con trai kia bất ngờ quay lại. Ôm cô vào lòng. Vừa định ra tay với cô chợt cô ngẩng mặt lên. Bốn mắt to tròn đối diện nhau. Khuôn mặt cô ửng đỏ thêm chút men say lại càng thêm quyến rũ. Tim của hắn dường như bị rơi mất một nhịp. Ánh mắt dừng lại trong đôi mắt cô. Đôi mắt long lanh như chứa đựng cả bầu trời dường như đang muốn hút hắn vào sâu hơn. Cơ thể cô bỗng dưng thả lỏng, tựa hẳn vào người hắn. Có vẻ như cô đã thiếp đi. Hắn nhẹ nhàng dùng tay mình đỡ cô đặt lên vai và tiến vào chiếc xe tải đen đang đỗ ngoài sân.

Mở cửa xe xong hắn đặt cô ngồi vắt ngang qua người mình rồi tiếp tục lái xe trở về nhà. Suốt chuyến xe cô lúc tỉnh lúc mê, làm loạn ầm ĩ. Có lúc cô khóc lóc quát tháo ầm ĩ trách móc tên người yêu cũ tệ bạc, tay cứ đập bình bịch vào người hắn. Hắn dùng một tay giữ vô lăng. Một tay đưa lên bóp miệng cô. Ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn. Cô sợ lại im như thóc.

Lúc ngủ, cô cũng không chịu để yên cứ ngọ nguậy. Cô nóng quá, cố vươn tay tháo giày mà mãi không cởi được ra. Hắn nhíu mày, túm hai chiếc giày của cô ném ra ghế sau. Tay hắn ấn đầu cô sâu vào trong lòng. Giọng hắn khàn đục:
- Ngủ đi.

Cô được đà lại thiếp đi. Hắn cúi đầu hít hà mái tóc cô rồi lại ngẩng lên tiếp tục lái xe.
Về tới nơi, hắn nhẹ nhàng choàng tay bế cô vào trong nhà. Vừa được đặt xuống nệm êm, cô cuộn người vào chiếc chăn thành hình con sâu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Jonathan sau khi đặt cô xuống thì nhẹ nhàng ngồi lại bên cạnh giường, đôi mắt ôn nhu nhìn ngắm khuôn mặt cô. Đúng, hắn chính là kẻ giết người đang bị truy lùng mấy ngày nay. Hắn từng là nạn nhân của bọn buôn người. Tuổi thơ của hắn chìm trong nỗi đau đớn và ám ảnh. Lớn lên hắn được chẩn đoán là bị rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Trại trẻ mồ côi ai cũng khinh rẻ, xa lánh hắn. Năm 10 tuổi hắn đã trốn đi và bỏ tới đây. Tất nhiên, hắn cũng đã trải qua rất nhiều thứ mới tồn tại được như hôm nay. Vốn dĩ hôm nay là ngày mà hắn thoát được khỏi trại trẻ năm xưa nên hắn lấy đó làm ngày sinh nhật. Cô gái này đã phá hỏng kế hoạch của hắn.
-"Không có bánh thì cô có thể thế chỗ cũng được." hắn thầm nghĩ.

Bây giờ mới là 12h đêm, hắn đứng dậy dọn dẹp lại nhà cửa chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai. Đến một giờ sáng, hắn đi thay một bộ quần áo khác rồi trèo lên giường nằm bên cạnh cô. Cô lúc ngủ, toàn nói mớ vớ vẩn, khua khoắng lung tung hại hắn phải kéo chăn lại cho khỏi lạnh. Được một lúc cô lấy chân mình quặp vào người hắn. Cái đầu nhỏ dụi dụi khiến cho hắn vô thức đưa tay ôm chặt cô vào lòng.

Hai người cứ thế say giấc tới sáng. Emily vừa thức dậy, đầu đau như búa bổ. Cô bất chợt ngồi dậy ngó nghiêng xung quanh, tự hỏi đây là đâu mà lạ vậy. Đôi chân cô loạng choạng vịn cầu thang đi xuống dưới nhà. Tổng thể căn nhà khá là bé. Tầng 2 là một gác xép nhỏ ngoài giường ra thì không có gì hết. Tầng 1 là bao gồm cả nhà vệ sinh, bếp và phòng khách. Vừa bước xuống cầu thang, cô thấy loáng thoáng bóng một người cao lớn đang nấu gì đó trong bếp. Cô từ từ tiến lại gần:
- A...anh gì ơi! Xin lỗi nhưng mà anh có biết sao tôi lại ở đây không vậy?

Jonathan không nói gì. Hắn chỉ lặng lẽ quay mặt vào trong bếp và tiếp tục gọt củ cà rốt trên tay mình.

- À! Xin lỗi tại đêm qua tôi say quá nên không còn nhớ gì nữa. Đã làm phiền anh rồi, tôi đi đây.

Dứt lời cô đi ra cửa, chợt nhận ra không thấy giày đâu nên đành hỏi mượn hắn tạm đôi dép. Lời cô nói cứ như gió thoảng qua tai hắn vậy. Hắn cứ lầm lì mãi tập trung vào nấu ăn nên cô lấy tạm đôi dép gần đó tiến về phía cửa. Tay cô chưa kịp chạm vào cánh cửa thì một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Cô định đi đâu?
- Anh hỏi gì lạ vậy!? Tất nhiên là phải về nhà rồi.
Hắn im lặng đôi bàn tay nổi lên đầy gân xanh. Cô cảm thấy không khí lúc này rất nặng nề nên đôi tay cô đã gạt cánh của và chuẩn bị rời đi. Khoảnh khắc cô vừa định bước ra ngoài thì có một đôi bàn tay rắn chắc níu cô lại. Tay kia của hắn đẩy cánh cửa tới sầm một cái. Hắn ép cô vào sát bờ tường. Đồng tử của hắn hằn lên những tia máu dán lên người cô như muốn xé ra trăm mảnh. Lòng cô chợt nhói lên tia sợ hãi.
- A..anh l..làm gì vậy?
- Cô! Phải ở lại đây. Nếu đôi chân cô có gan dám ra khỏi căn nhà này nửa bước thì tôi không chắc nó sẽ còn nguyên vẹn đâu.
Ánh mắt hắn đỏ rực như muốn nuốt chửng cô. Giọng hắn trầm khàn mang tính đe dọa như để chứng tỏ rằng hắn không nói đùa. Cô nuốt nước bọt đôi mắt ánh lên tia sợ hãi đối diện với đôi mắt của hắn. Đôi chân cô run rẩy dường như không đứng vững. Dứt lời hắn lấy tay đập một phát vào sau gáy khiến cô bất tỉnh. Cô đổ gục vào người hắn. Hắn lại bế cô lên chiếc giường ở tầng 2 nhưng khác là bây giờ cả tay và chân cô đều đang bị xích lại. Cứ như vậy cô lại một lần nữa say giấc. Jonathan hôn nhẹ lên trán cô rồi kéo lại chăn để cô không bị lạnh. Xong xuôi, hắn lại xuống lầu tiếp tục công việc đang dở.
Emily vừa tỉnh dậy. Đầu óc cô lúc này mơ hồ. Ánh mắt vội vàng đảo quanh như đang muốn xác minh một điều gì đó. Chợt nhớ ra mọi chuyện. Cô liền la hét ầm ĩ, cầu cứu mong mọi người xung quanh cứu giúp. Đáng tiếc thay đây là một nơi vô cùng hẻo lánh. Xung quanh chẳng có nổi một người qua đường. Hắn vừa hoàn thành bữa tối, nghe thấy tiếng vừa biết người kia đã tỉnh dậy liền mang canh giải rượu lên. Nhìn thấy hắn, trong lòng cô chợt sợ hãi, cô đánh liều hỏi dồn dập hắn:
- Tại sao tôi lại ở đây hả? Nói đi! Anh bắt cóc tôi để tống tiền thì tôi sẽ đưa tiền. Mau thả tôi ra.- cô vừa nói vừa dãy dụa.

Hắn để bát canh xuống, từ từ thổi một muỗng đưa tới miệng cô. Emily lắc đầu nguầy nguậy. Ai mà biết hắn có bỏ thuốc gì trong đó không. Cô cứ thế hất văng thìa thuốc của hắn xuống đất. Hắn cúi đầu nhìn chiếc thìa. Mái tóc đen bù xù dường như đã che hết cả khuôn mặt hắn. Jonathan đột nhiên đứng dậy nhặt chiếc thìa để lại lên bàn. Cơ thể cô run bần bật vì lo sợ những gì hắn sẽ làm tiếp theo. Chợt, hắn cầm lấy bát thuốc, đổ hết vào miệng mình. Mắt hắn đỏ rực như muốn xuyên thủng cô. Đôi bàn tay thô ráp của hắn bóp lấy miệng cô, mạnh bạo hôn lên đó. Tâm trí của cô như muốn nổ tung. Đôi tay nhỏ bé của cô cầm chặt lấy đôi tay hắn như muốn hất ra nhưng rốt cuộc cũng chẳng ích gì. Cơ thể hắn to gấp đôi cô. Đè lên người khiến cô cảm thấy vô cùng nặng nề và khó chịu. Cuối cùng, hắn cũng chịu buông ra. Khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì thiếu khí. Hô hấp có phần khó khăn. Cô tự đấm bùm bụp vào ngực mình. Dùng ánh mắt oán hận nhìn hắn. Jonathan lại trừng mắt với cô, hắn buông lời cảnh cáo:
- Ngoan ngoãn, bằng không thì đừng trách tôi.
Emily thật sự kinh hãi. Nói xong, hắn thu dọn rồi mang khay thuốc xuống nhà dọn dẹp. Cô chợt rơi nước mắt. Cuộc đời của cô vốn đã không ra gì rồi mà. Có phải ông trời muốn cô chết đi mới vừa lòng không. Vừa bị người yêu phản bội. Cha thì nghiện ngập, nợ nần đầm đìa trả đến mấy kiếp chưa xong. Emily ôm mặt khóc, tiếc nấc của cô ngày càng to dần. Người ở dưới nhà có lẽ cũng nghe thấy. Hắn vội lau tay lấy một chiếc khăn mặt sấp ướt đem lên cho cô. Cô cứ thế úp mặt xuống gối khóc cho thỏa nỗi buồn. Đằng nào chả chết, sợ gì nữa.
Bước chân hắn ngày càng rõ hơn. Hắn bước lại gần nhẹ nhàng lay cô dậy. Emily dường như chẳng quan tâm là mấy, cô ngày càng bướng hơn. Hắn túm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô mà kéo dậy. Bốn mắt lại một lần nữa đối diện nhau nhưng lần này Emily đã quay đi chỗ khác. Mặt cô đỏ lừ lấm lem nước mắt. Đôi mắt còn ngấn lệ né tránh cái nhìn soi xét của hắn. Jonathan đỡ lấy khuôn mặt cô, từ tốn lấy khăn mặt chùi đi dòng nước mắt đó. Tâm trạng cô không tốt. Cái gì cũng dám làm. Emily cầm chặt tay hắn. Nét mặt Jonathan không thay đổi, hắn trông chờ hơn vào nhưng gì cô sẽ làm tiếp theo.

- Giết tôi đi! Dù sao tôi sống cũng chẳng có nghĩa lí gì. Bây giờ tôi cho anh cái xác này đấy. Làm gì thì làm. Tôi cũng chẳng quan tâm đâu. Muốn đâm thì đâm muốn xẻo thì xẻo đi.- cô lấy hết can đảm thổ lộ với hắn, dòng nước mắt cứ thế tuôn rơi, càng nói lại càng nghẹn.

- Sao tôi phải giết cô?

- Không phải anh muốn tống tiền à? Xui cho anh là chẳng có ai sẽ chuộc cái đứa như tôi đâu. Giết quách cho xong.- cô vừa nói vừa lấy tay chùi mặt.

Động tác vô thức này lại một lần nữa, tấn công vào trái tim hắn. Khiến cho hắn nhớ lại giây phút đối diện cô ở nhà hàng. Cái cảm xúc này sao mà kì lạ ghê. Nó khiến cho hắn cảm thấy cô là một cái gì đó quý giá. Một thứ mà đối với hắn quan trọng nhất trên đời. Một cái gì đó chỉ thuộc về mình hắn.

Trở về với thực tại, hắn lại đưa đôi mắt đó về phía cô, nhưng lần này nó có phần ôn nhu hơn. Hắn trầm lắng tháo xích cho cô. Đỡ cô đứng dậy trên giường. Hắn to lớn thật cô đã đứng trên giường như này rồi mà vẫn không cao bằng. Đôi tay rắn chắc đó lại một lần ôm cô vào lòng. Khẽ khàng thơm nhẹ vào cổ cô. Giọng hắn thì thầm:

- Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi thì sẽ không sao cả.
- A..anh t..hích tôi à?- Emily từ tốn hỏi lại, giọng còn lẫn một vài tiếng nấc.

Hắn dường như ngừng lại đôi chút. Đang định nói gì đó thì cái bụng cô lại kêu. Nếu có cái lỗ thì cô chắc chắn sẽ chui xuống ngay bây giờ.

Mặt cô đỏ bừng như bị hấp chín. Hắn nhẹ nhàng buông ra, cầm lấy tay cô kéo xuống nhà. Đôi bàn tay hắn to lớn bao chọn tay Emily khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Xuống lầu, hắn để cô ngồi ở ghế sofa còn mình thì vào bếp hâm lại đồ ăn. Vài phút sau hắn mang ra một đĩa thịt nướng tái. Jonathan chẳng nói gì mà chỉ lặng lẽ đưa cho cô cái nĩa và chỉ vào món thịt. Cả ngày chưa có gì vào bụng khiến Emily ăn như bị bỏ đói lâu ngày vậy. Đánh chén no nê, vừa ngẩng mặt lên thì hắn đã ngủ từ khi nào rồi. Tuy rằng bề ngoài hơi creep tí nhưng cũng phải công nhận là hắn rất đẹp, hơn cả thằng bạn trai cũ của cô. Khi ngủ, hắn có vẻ hiền lành hơn lúc thức. Chợt, Emily nhận ra rằng có lẽ đây là lúc để cô có thể giải thoát cho mình khỏi cái nơi đáng sợ này. Từng bước chân cô rón rén ra tới cửa. Xoay mãi mà cửa không mở được. Lòng cô thấp thỏm chỉ sợ hắn thức giấc. Lý trí mách bảo cánh cửa này đã bị khóa. Emily vội vàng đảo mắt xung quanh để tìm chìa khóa. Tìm một hồi không thấy. Cô nhận ra rằng chiếc chìa khóa được dắt sau lưng của hắn. Lấy hết sức bình sinh, cô nhẹ nhàng lại gần hắn, một tay chống bên cạnh để không va vào nhau. Tay kia thì cố gắng luồn lách một cách uyển chuyển nhất để có thể có chìa khóa mà không làm hắn thức giấc. Đột nhiên, chân hắn huých một cái mạnh vào chân cô khiến cả người cô ngã nhào vào hắn. Có lẽ Emily không biết rằng, hắn vốn dĩ không thực sự ngủ và tất cả những gì cô làm hắn cũng đã dự liệu trước. Đúng lúc cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn túm chặt lấy tay cô đưa lên miệng cắn một phát. Cảm giác nhói đau truyền khắp người khiến cô muốn la lên. Hắn cứ thế cắn chặt lấy tay cô đến khi nó sưng tấy lên mới chịu buông ra. Bất chợt hắn ôm cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt trở nên mệt mỏi nhưng trông lại vô cùng quyến rũ. Jonathan lừ mắt:

- Đấy là cái giá phải trả đấy!

Cô uất ức khóc nghẹn:
- Đau quá! Thà rằng anh giết tôi đi còn hơn.








______ヽ(≧◡≦)八(o^ ^o)ノ_____