- Yeu Anh La Do Em Sai Sao Chuong 46 Ba Me Tam Ly

Tùy Chỉnh

Buổi trưa mẹ anh ngồi phòng khách cứ nhìn lên lầu mãi trong đầu bà nghĩ, không lẽ bà cho quá liều nên anh hành cô đến giờ này vẫn chưa tỉnh, bà không yên tâm nên đã đi lên vào lầu, đứng trước cửa phòng anh bà áp tai vào cửa nghe thử có động tĩnh gì không? Nhưng chẳng nghe được gì, bà liền nhẹ nhàng mở cửa từ từ tránh gây ra tiếng động, bà ló đầu vào nhìn xung quanh, thì dừng lại đống quần áo rải rác khắp sàn,rồi bà nhìn lên giường thấy anh và cô đang ôm nhau ngủ, mà mỉm cười gật đầu rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, mới xuống lầu.

Trên phòng lúc này cô cũng dần có ý thức dậy,cô nheo mày rồi từ từ mở mắt ra,cô động người một cái cơn đau từ phía dưới làm cô nhăn mặt,nó thốn tân xương của cô,đã vậy còn bị cái gì đó đè ngay eo cô nữa, cô nhìn xuống là tay của anh, bất lực không biết làm gì, cô nên oán trách anh hay mẹ anh đây chứ? Hành cô đến giờ này mới tỉnh, cô lấy tay anh ra khỏi eo cô,rồi từ từ nhích người, nhưng nó khiến cô thốn đến không dám nhúc nhích, gân cốt của cô bây giờ như ai mới bẽ gãy vậy? Cô bắt đầu thút thít vì đau, anh đang ngủ thì nghe tiếng cô khóc, liền mở mắt ra xem cô như thế nào?

- - Bảo bối ngoan nhé không khóc.

- - Hic...hic..đau..

- - Là anh không tốt, hành em như thế này.

- - Cũng đâu phải tại anh.

- - Vậy anh bế em vào trong vệ sinh nhé.

- - Vâng.

Anh ngồi dậy rồi bế cô vào trong vệ sinh giúp cô sạch sẽ, rồi bế cô ra ngoài, anh lại tủ lấy một lọ thuốc rồi đi lại chỗ cô,cô đau nhức nắm trên giường,thấy anh cầm lọ thuốc thì biết anh định làm gì, anh đi lại gần ngồi trên giường cô từ từ dang chân ra cho anh thoa thuốc, bây giờ cô cũng không còn tâm hơi nào để nói, đành cho anh làm gì thì làm. Thấy cô tự chủ như vậy anh mỉm cười, rồi nhìn vào tư mật của cô đã sưng rồi còn đó lên nữa, anh nhìn thấy vậy thì xót trong lòng, anh nhẹ nhàng thoa thuốc cho cô, cô cảm nhận được độ mát nên cũng dễ chịu một chút.

Thoa xong anh lại tủ lấy đồ cho cô mặc, anh lấy cho cô chiếc váy rồi đi lại chỗ cô, cô thấy lạ tại sao anh lại có quần áo của phụ nữ cô liền hỏi.

- - Sao anh lại có váy của phụ nữ vậy?

- - Cái này là mẹ đã đặc đem về đây, biết em sẽ đến đây chơi và qua đêm nên mẹ đã đặc trước.

- - Vậy sao, bác gái chu đáo thật.

- - Mẹ anh chỉ chu đáo cho con dâu của mình thôi.

- - Em tự mặc được anh vào trong vệ sinh đi.

- - Được không hay để anh mặc giúp em.

- - Không cần anh vào trong đi.

- - Được rồi.

Anh đưa váy cho cô,rồi anh vào trong vệ sinh cá nhân, còn cô bên ngoài từ từ mà thay đồ, thay xong cô không thể đứng nổi liền nằm xuống giường, anh lúc này vệ sinh xong ra thấy cô nằm trên giường mệt mỏi, thì vô cùng lo lắng cho cô.

- - Em không sao chứ?

- - Không sao anh yên tâm.

- - Vậy anh bế em xuống nhà, ăn trưa.

- - Em tự đi được.

- - Em như thế này đi được không?

- - Thì đi từ từ.

- - Vậy anh dìu em.

- - Vâng

Anh dìu cô ra khỏi cửa rồi xuống lầu,dù có đau đến đâu nhưng cô muốn tự mình đi,không muốn anh bế,lý do cô đang ở nhà ba mẹ anh nên không thể như vậy, anh dìu cô xuống từng bậc thang, mẹ anh đang xem tivi thì nhìn lên thấy anh và cô vội nói.

- - Hai đứa dậy rồi sao, mau xuống dùng buổi trưa thôi.

- - Dạ mẹ.

Cô không nói gì chỉ mỉm cười rồi thôi, bà nhìn tướng cô đi thì biết tối hôm qua anh làm cô đến cỡ nào, kì này chắc chắn là có tin vui, bà đứng dậy đi theo sau anh và cô, cô đau nhưng vẫn kiềm được nhưng anh thì không thấy cô như vậy anh không chịu được liền bế cô lên đi lại bàn ăn, cô bất ngờ mà đánh anh rồi nói.

- - Đã bảo không cần bế mà.

- - Em đau như vậy anh không nở, dù gì cũng tới rồi.

Mẹ anh thấy thì vui vẻ trong lòng,bà đi lại vào chỗ ngồi, nhìn anh và cô rồi tỏ ra bình thường lên tiếng.

- - Mấy món này là mẹ nấu cho hai đứa đó mau ăn đi.

Anh nhìn món canh bà nấu rồi nhìn lên bà, bà biết thằng con đang nghĩ gì bèn nói.

- - Mẹ anh không có bỏ gì đâu mà lo.

- - Thật không.?

- - Tôi là mẹ anh đó,khi không có người mẹ nào hại con chứ.

- - Có đấy chứ mẹ.

- - Cái thằng này...

Anh cầm bát canh lên uống, rồi lắc đầu nhìn bà,anh uống xong thì đợi một lúc không có dấu hiệu gì thì mới cho cô uống, bà thấy anh đề phòng như vậy thật là hết biết nói gì, chỉ tại hôm qua bà bỏ hơi liều thôi, vì muốn có cháu nên bà làm vậy không cảm ơn thì thôi,còn cảnh giác bà nữa, thật là. Anh nhìn xung quanh không thấy ba anh liền hỏi.

- - Mẹ ba đâu rồi?

- - Ông ấy đi uống trà với mấy ông bạn cũ rồi, chắc chút nữa về.

- - Ồ.

Cô từ nãy giờ chỉ cắm cuội ăn,bà nhìn cô ăn ngon lành như vậy là biết tối hôm qua sung sức đến cỡ nào,bà nhìn cổ cô đầy dấu do anh để lại thì mỉm cười, đúng lúc anh ngẩn đầu lên nhìn bà, thấy bà cứ nhìn cô rồi còn cười cười nữa, anh không biết bà định toan tính chuyện gì nữa? Phải nói anh có bà là mẹ chuyên toan tính cho anh và cô làm những chuyện gì đâu không, không biết là nên vui hay buồn nữa? Nhưng anh không nghĩ nhiều, chỉ biết bà làm vậy chỉ vì muốn nôn nóng có cháu thôi,anh cũng vậy đã ba mươi rồi cũng không còn trẻ nữa.

Bữa ăn trưa của ba người cũng nhanh chóng kết thúc, cô muốn giúp bà rửa bát,nhưng bà lại không cho,bà liền liết mắt nhìn anh,anh hiểu ý liền nói với cô.

- - Em lên phòng khách ngồi nghỉ đi, để anh phụ mẹ cho.

- - Nhưng...

- - Đi đi anh phụ cho.

- - Vậy em đi trước vậy.

- - Ừm.

Cô quay người đi lên phòng phòng khách, dáng người cô đi khập khiễng, anh nhìn mà đau lòng,rồi anh quay sang đi lại chỗ bà lên tiếng.

- - Mẹ à mẹ có cần làm như vậy không chứ?

- - Không làm như vậy thì chừng nào mới có cháu cho ta bồng chứ?

- - Thì cứ để tự nhiên có sao đâu?

- - Anh mà để tự nhiên chắc tôi xuống lỗ mới có.

- - Mẹ còn trẻ lắm chưa tới mức đó đâu, với lại hôm trước con và cô ấy cũng đã có rồi, vậy mà hôm qua mẹ cho liều nhiều đến nỗi cô ấy đi khập khiễng luôn rồi kìa.

- - Cái gì? Hôm trước có rồi, vậy sao không nói chứ?

- - Mẹ có hỏi đâu con biết.

- - Cái thằng này,nhưng không sao như vậy tỉ lệ cao hơn, à mà ba mẹ con bé về, mẹ và ba con sẽ qua nhà con bé bàn chuyện hôn sự.

- - Mẹ quyết định đi con không ý kiến.

- - Được rồi mau đem nước cam cho con bé đi.

- - Vâng.

Nói chuyện với bà xong,anh lấy ly nước cam rồi đem lên cho cô, vừa lên phòng khách thấy cô cầm điện thoại xem gì đó rất chăm chú, anh đi lại liền hỏi cô.

- - Em xem gì mà chăm chú vậy?

- - Không có gì, chỉ là em thấy cái nickname này hơi quen thôi.

- - Vậy sao đâu anh xem.

Cô đưa điện thoại cho anh xem,anh nheo mắt lại rồi lên tiếng.

- - Đúng là quen nhưng anh cũng không nhớ rõ là ai.

- - Em cũng vậy.

- - Em uống nước cam đi.

- - Cảm ơn.

Cô cầm ly nước cam lên uống rồi đăc xuống bàn, cô suy nghĩ không biết người đó là ai,sao lại gửi lời mời cho cô,nhìn rất quen nhưng không nhớ là ai, cô không để ý cũng không kết lại, cô xoay qua nhìn anh có ý muốn nói.

- - Anh không đến công ty sao?

- - Không đến.

- - Anh em muốn về nhà, ba ngày rồi chưa về đó.

- - Hay em dọn qua nhà anh ở luôn cũng được, tiện thể anh chở em đi làm luôn.

- - Không được, trai đơn gái chiếc ở chung không ổn.

- - Em thấy chỗ nào không ổn chứ, ngủ chung cũng đã ngủ, hôn cũng hôn,thậm chí anh và em đều thấy cơ thể của nhau rồi không ổn chỗ nào?

- - Anh biến thái, khi không lại nói cái này ra làm gì chứ?

- - Thì sự thật là vậy rồi còn gì?

- - Nhưng em chưa muốn ở chung với anh đâu.

- - Em ăn rồi không chịu trách nhiệm sao?

- - Gì chứ sao lại là em?

- - Vậy thì anh chịu trách nhiệm với em.

- - Không cần.

- - Em không cần nhưng anh cần.

- - Không thèm cãi nữa mệt!

Anh mỉm cười với sự dễ thương của cô, anh nựng hai bầu má mềm mềm của cô,mà muốn cắn một phát, cô khó chịu gạt tay anh ra,quay mặt chỗ khác, không thèm đếm xỉa đến anh. Mẹ anh lúc này đem lên một đĩa trái cây lên,cô nhìn bà cười, bà cũng vậy rồi lên tiếng nói.

- - Tiểu Nhung con mau ăn trái cây đi.

- - Dạ bác gái cũng ăn đi ạ.

- - Được.

Cô cầm một miếng trái cây đưa cho bà, rồi cô mới lấy cho mình, cô cắn một miếng rồi nhai nhai,anh khiều cô rồi chỉ vào môi, cô nhìn anh mỉm cười rồi phồng má lên, anh ỉu xìu xuống nắm vẹt áo ngay tay cô lắc lư qua lại, cô nhất quyết không cho, anh càng lắc thách thức cô rồi nói nhỏ bên tai cô.

- - Đúc cho anh miếng đi mà.

- - Anh có tay đó tự lấy ăn đi.

- - Nhưng anh muốn em đúc cho anh cơ.

- - Em không rãnh đâu.

- - Đi đi mà, đúc cho anh miếng thôi.

- - Không.

- - Vậy em đừng hòng ăn.

- - Anh... mau bỏ ra.

Anh lắc tay cô khiến cô không ăn được, cô không đúc anh càng lắc mạnh hơn, cô bực bội nhìn anh nói.

- - Dừng lại em đúc cho anh là được chứ gì?

- - Biết sớm như vậy, không phải như thế này rồi.

Cô lấy một miếng trái cây rồi xoay qua nhìn anh,anh há miệng chờ cô đúc, cô nhìn anh rồi đưa miếng trái cây đó nhồi vào miệng anh,làm anh xém chút nữa là nghẹt họng luôn, cô nhìn anh cười,anh thì hết nói nổi cô nhưng không sao cô đúc cho anh là được, anh ăn rất ngon miệng,mỉm cười hài lòng. Một màn cơm chó trước mắt, làm bà vừa buồn cười vừa ngứa mắt làm sao? Nhưng rồi cũng coi như không có chuyện gì?