- Yugioh Fanfic Yugi X Yami To Yeu Cau Mou Hitori No Boku Chuong3

Tùy Chỉnh

Yami vẫn ôm lấy cậu, vẫn vuốt ve lưng cậu, vẫn im lặng chẳng nói gì cả, chỉ khẽ nhắm mắt lại, khóe miệng nhẹ cong lên tạo ý cười.

Cảm nhận hơi ấm của cậu, cảm nhận cái ôm của cậu, cảm nhận từng giọt nước mắt đang thấm vào vai áo mình của cậu.

Anh biết. Bây giờ dù có nói gì cũng không thể ngăn cậu ngừng khóc được.

Bởi vì anh biết, rằng những ngày qua cậu đã luôn phải tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra kiên cường như chẳng hề có gì xảy ra cả.

Bề ngoài là thế, nhưng bên trong cậu hẳn là đang nuốt lấy những giọt nước mắt, những sự yếu đuối của mình.

Và giờ đây, khi chỉ có anh và cậu thì cậu mới bộc lộ hết những phần yếu đuối của mình ra thôi.

Chỉ duy nhất trước mặt anh mà thôi.

Chỉ cần như thế, chỉ cần cậu luôn ở trước mặt anh lộ ra sự yếu đuối, sự mỏng manh cần anh che chở là đã đủ rồi.

Anh không nhất thiết phải cần lấy câu đáp trả tình cảm của cậu, chỉ cần nhiêu đó là đã quá đủ rồi.

Ấy vậy mà, cậu vẫn nói ra. Một câu kia của cậu anh làm sao mà không hiểu hàm ý trong đó chứ.

Anh hiểu cho nên mới kinh ngạc như thế, hiểu cho nên mới chấp nhận cậu.

Anh vốn cũng chả mong cậu sẽ đáp lại tình cảm của mình vì anh biết người mà cậu thầm thương mến không phải anh, mà là Anzu.

Lần đó, khi nghe thấy Anzu hỏi anh rằng anh thích cậu phải không anh cũng khá là ngạc nhiên khi cô biết được chuyện này.

Anh biết rằng cô thích anh, nhưng mà anh đã lỡ yêu phải cậu.

Ngay khi nghe cô hỏi anh cũng là có chút do dự bởi vì sợ cô sẽ buồn nhưng rồi cũng phải nói ra lời thật lòng mà thôi.

Rồi khi nghe anh trả lời cô ấy vậy mà lại mang theo vài tia ngạc nhiên hòa có chút không kìm chế được nói rằng: "Cậu là đồ ngốc."

Tuy sau đó cô đã lập tức xin lỗi nhưng anh cũng là chẳng để bụng làm gì, bởi cô nói đúng.

Giờ nghĩ lại anh đúng là ngốc, ngốc khi yêu một ai đó.

Nếu luận về chiến thuật trong đấu bài thì anh rất rành, nhưng nếu là luận về yêu ai đó thì, bảo anh ngốc anh cũng thừa nhận đấy.

Bởi vì, khi yêu cậu rồi thì đối với anh mà nói, cậu rất quan trọng.

Quan trọng đến mức khiến anh không hề muốn đánh mất mối liên kết giữa cả hai.

Và luôn muốn bảo vệ cậu, muốn bên cạnh cậu mãi mãi, muốn vẫn là nửa kia của cậu, muốn mối dây liên kết giữa cả hai vẫn như vậy, vẫn không rời xa nhau như vậy.

Nhưng anh biết, anh biết rằng rồi sẽ có một ngày mình sẽ ra đi và sẽ không còn ở bên cạnh cậu nữa.

Cùng cậu một thời gian nên anh biết cậu cũng có tình cảm với anh nhưng cậu lại quá ngây thơ để nhận ra điều đó.

Nhưng cũng chả sao cả. Bởi vì, chỉ cần anh biết là cậu có tình cảm với mình là đã đủ rồi, dù cho suốt đời cậu không nhận ra được thì cũng chả sao cả.

Với anh, nhiêu đó đã quá đủ cho một linh hồn hơn 3000 năm của anh rồi.

Vốn anh nghĩ khi quay lại cậu hay vẫn là sẽ không nhận ra nhưng thật không ngờ cậu lại nhận ra và còn nói lên những câu đó nữa.

Làm cho Yushuku ở trong nhà nghe được tiếng khóc của Yugi tự nhiên là lo lắng muốn ra hỏi cậu có chuyện gì thì lại bị ông cậu cho giữ lại rồi vỗ vai ông nói:

"Tốt nhất là hãy để như vậy đi, đừng làm phiền hai đứa nó."

"Cha, rốt cuộc là trong những năm con không ở nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?!"

Nghe ông Yugi nói như thế Yushuku cũng là không nhịn được mà hỏi lại.

Rốt cuộc những năm mình không ở nhà đã xảy ra chuyẹn gì vậy?!

Bối rối cùng không biết gì hết càng làm cho Yushuku tò mò thắc mắc không thôi.

Từ lúc gặp Yami cho đến giờ ông hoàn toàn là chẳng biết được anh rốt cuộc là người thế nào cả.

Chỉ biết rằng lần đầu mà ông gặp anh chính là trong lúc đang đi vào bên trong lăng mộ của một vị Pharaoh cùng với vài nhà khảo cổ khác

Ngay khi vừa vào được bên trong thì đập vào mắt ông cùng những người khác là một cỗ quan tài không có nắp.

Thấy thế ông cùng những người khác tưởng như là mình khai quật được một xác ướp Pharaoh nào đó.

Ông vui mừng lập tức cùng những người khác nhanh chân chạy đến xem thì lại thất kinh bát lạc khi thấy anh đang nằm trong đó với những bông hoa được lót bên dưới anh.

Trên người anh lúc này vẫn là một bộ y phục Pharaoh cổ kia, hai tay bắt chéo nhau. Đôí mắt nhắm nghiền lại trông như đang ngủ.

Còn chưa kinh ngạc xong thì lúc này anh lại mở mắt ra khiến cho những người tại đó kể cả ông cũng là bị dọa cho suýt ngất vì tưởng xác chết sống dậy.

Khi anh ngồi dậy rồi nhìn ông như thể nhìn ai đó, ông lúc này mới là nhìn kỹ lại và càng bàng hoàng hơn khi nhầm lẫn anh với con trai mình, Yugi.

Thật may là ông còn là nhận ra đó không phải là Yugi vì cậu không hề cao như vậy.

Lại còn không nói tới tính tình của cậu nhút nhát hiền lành nào mà có thể xuất hiện ở đó chứ.

Thêm nữa là khí chất trên người của anh thật sự như là một minh vương vậy, ánh mắt kiên định mạnh mẽ và tự tin vô cùng khác với ánh mắt to tròn trẻ con kia của cậu nhiều.

Chính vì những thứ đó nên ông mới có thể phân biệt được giữa anh và cậu. Chứ thật ra mà nói thì lúc đó ông đã suýt kinh hô mà hỏi 'sao con lại ở đây, Yugi' mất rồi.

Cũng may là ông còn nhận biết được đâu là con trai mình nga, bằng không nhận lầm cái là nhục đến cỡ nào a.

Đó chính là hoàn cảnh mà ông gặp được anh.

Lúc mà nghe anh nói là muốn về Nhật cùng ông, ông thắc mắc là tại sao muốn đến Nhật thì anh lại chỉ cười. Một nụ cười ôn nhu nhưng lại man mác một nỗi buồn thầm kín của anh được hiện lên trên khuôn mặt lạnh băng của mình.

Chỉ một nụ cười đó của anh đã khiến cho ông khá sửng sờ và càng là tò mò về anh hơn.

Từ lúc ở trong cái lăng mộ kia ra thì anh chẳng hề nói gì về mình trừ cái tên của mình ra với ông và cả lí do tại sao anh lại ở trong đó nữa.

Nhìn con trai mình thắc mắc như thế, ông của Yugi cũng là thở dài gãi gãi đầu không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng rồi cũng là quyết định kể ra mọi chuyện.

Về phía của cặp đôi chính của chúng ta lúc này thì...

Sau khi xả hết bao nhiêu tâm sự cùng bao nhiêu sự yếu đuối của mình trong lòng bấy lâu nay, Yugi cuối cùng cũng nín khóc.

Thấy người kia nín dứt rồi Yami lúc này mới nhẹ nhàng ôn nhu lên tiếng hỏi:

"Khóc xong rồi cảm thấy khá hơn chưa?!"

Nghe được thanh âm trầm ấm mà ôn nhu của anh lúc này Yugi mới chợt nhớ ra mình là đã khóc trên vai anh.

Cậu không khỏi giật mình, nhìn vào mảnh vai áo ướt của người kia do mình khóc mà cậu không khỏi cảm thấy lúng túng.

Cảm thấy bối rối vô cùng, cậu nhìn anh mà vội vàng xin lỗi.

"Xin lỗi, tớ không cố ý. Tớ, tớ..."

Nhìn cậu bối rối xin lỗi một hồi mà chẳng biết nói gì nữa, Yami không khỏi cảm thấy buồn cười mà cười lên.

Nhìn con người mà mình hằng đêm mong nhớ đang cười trước mặt mình mà cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Một lần nữa ôm chặt lấy người kia, cậu thì thầm bên tai anh với chất giọng chất chứa hạnh phúc cùng vui vẻ. Cậu nói:

"Một lần này, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa, đúng không?! Mou hitori no boku."

"Ờ, Aibou."

Nghe cậu hỏi anh chỉ khẽ nhắm mắt cười nhẹ rồi gật đầu khảng định đáp lại một tiếng.

....

"Thì ra là vậy."

Lúc này tại trong nhà, Yushuku sau khi nghe cha mình kể hết mọi chuyện liền như tỉnh ngộ mà nói ra.

Ông không thể tin được rằng trong khoảng thời gian mình vắng nhà thì trong nhà đã xảy ra không ít chuyện ly kỳ như thế.

Lại nhìn về phía hai thân ảnh đang ôm nhau ngoài kia mà Yushuku cũng là chỉ khẽ cười rồi nói.

"Thật tốt nhỉ, Yugi?"

Cùng lúc đó, tại một thế giới khác, một thế giới u ám và hàn khí dày đặc, âm lãnh đến đáng sợ. Cả một bầu trời nhuộm màu huyết sắc, khắp nơi đều đều là những sinh vật không rõ hình dạng, kích thước lại lớn vô cùng, tử khí, lệ khí cùng sát khí xung quanh hòa quyện vào nhau khiến người ta lạnh sống lưng.

Cách đó không xa là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ nhưng qủy khí dày đặc vô cùng.

Tận sâu trong lâu đài ấy, chiễm chệ trên chiếc ghế được chạm khắc tinh xảo bằng ngọc thạch là một thiếu niên tuần tú.

Ngũ quan như họa, ánh mắt sắc như lợi kiếm, mái tóc đen như màn đêm tăm tối, đôi kim mâu ánh lên vài tia qủy dị, tại trên đỉnh đầu còn có một cặp sừng dài, đôi môi khẽ cười qủy dị, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn vào viên pha lê trước mắt.

"Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi, Pharaoh bị nguyền rủa."

Thanh âm lạnh tanh mang theo biết bao tia qủy dị, chẳng rõ là thích thú hay là vui mừng cất lên trong sự tĩnh lặng của lâu đài, lại vọng lại khiến thanh âm này thêm qủy dị hơn.

Đứng dậy, thiếu niên lúc này liền bước xuống những bậc thang, trong lúc đi thì một làn khói trắng bao phủ khắp người cậu, đến khi khói trắng tan hẳn rồi thì lúc này một thân hình cao lớn với khuôn mặt tuấn tú vô cùng, mày kiếm sắc bén, đôi mắt hẹp dài màu vàng kim đẹp đẽ lạnh lùng, mái tóc đen vốn ngắn nay lại dài ra tới ngang lưng, cặp sừng trên đầu cũng biến mất, để lại là một đôi tai, nhìn thanh niên lúc này thật chẳng khác người thường chút nào cả.

Khẽ với tay ra sau rồi cột cao lấy mái tóc dài của mình lên bằng một sợi dây màu đỏ, thanh niên lúc này trên người lại là đồng phục của trường cao trung Domino, vốn thanh niên này đã tuấn tú, giờ lại mặc thêm bộ đồng phục này vào càng khiến cho thanh niên này thêm tuấn tú hơn nữa.

Quả thật là người đẹp vì lụa mà.

Khẽ nhếch mép vươn tay vuốt lấy khuôn mặt xinh đẹp đang hiện rõ trên viên pha lê kia, thanh niên nở một nụ cười đầy qủy dị cất tiếng nói.

"Yami Atem sao? Ra đó là tên của ngươi ư, Pharaoh bị nguyền rủa, kẻ đã từng phong ấn Ác Thần? Một con người lại có thể phong ấn một vị thần sao? Thật thú vị làm sao. Để ta xem nào, ngươi có thể phong ấn một Đại Ma Thần như ta hay không đây? Atem, kẻ được chọn để tiêu diệt ta bởi lão già Minh Vương kia và đồng thời cũng là vật hiến tế của ta."

Hết chương 3.